Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 478 - Chương 478 - Bày Tỏ Lãng Mạn

Chương 478 - Bày tỏ lãng mạn
Chương 478 - Bày tỏ lãng mạn

Bởi vì lúc đó cô chưa nghĩ ra, bác sĩ Trương đột nhiên nổi giận một cách kỳ lạ với cô. Sau này cô thấy biểu hiện làm việc của bác sĩ Trương và trong ấn tượng như hai người khác nhau. Khiến cô nhận ra căn bản không thể nào là nhận tiền phong bì được.

Vì sao ư? Nhân viên ăn hối lộ có một đặc điểm, bình thường làm việc thờ ơ không chú tâm, nhưng đối với bệnh nhân gửi phong bì cho mình thì đặc biệt chiếu cố. Bác sĩ Trương không như vậy, đối với tiểu Nhã Trí có trách nhiệm hết sức tận tâm chăm sóc.

Bác sĩ Trương tức giận với cô và đứa trẻ đoán là do có chuyện riêng tư quan trọng khác không muốn bị người trong bệnh viện biết. Chuyện riêng tư này có phải chuyện xấu không? Chắc chắn là không. Giống như Tạ Uyển Doanh cô, cũng không thích bị người khác biết được những chuyện thối nát kia trong nhà của cô.

“Giáo sư.” Tạ Uyển Doanh nói: “Nếu như em xác định người đó nhận hối lộ của người khác, không cần nói 2 lời, em chắc chắn sẽ tố giác anh ta. Cho dù là giáo sư nhận hối lộ, em cũng tố giác.”

Trong lòng những người khác: “Ồ.”

Sinh viên này thật tàn nhẫn, giáo sư mà cũng tố giác.

Có cái gì đáng nghi sao?

Mắt Đàm Khắc Lâm chỉ có thể trợn ngược lên: “Em có thể nói cho tôi người đó là ai không?”

“Không được, không bằng không chứng, Em nói ra anh ta chẳng khác nào là vu khống anh ta. Em nói rồi, người đó có trở thành người khác thì thái độ của em vẫn như vậy.” Tạ Uyển Doanh kiên trì với ý kiến của mình: “Làm bác sĩ không dễ dàng, không thể tùy tiện tung tin bịa đặt cho đồng nghiệp.”

Các vị giáo sư không ngờ rằng cô vậy mà lại giữ được suy nghĩ giống như một lòng vì thiên hạ đối với nghề này như vậy, trong lòng có chút rung động.

Lưu Trình Nhiên quay người lại, không muốn hỏi nữa.

Thi Húc nghĩ cô lương thiện, sợ cô bị lợi dụng, hỏi cô: “Người đó là bạn cô sao?

“Không phải.” Cô và bác sĩ Trương làm gì được tính là bạn bè.

“Quan hệ có thân thiết không?” Tôn Ngọc Ba nghĩ lại những nghi ngờ từ miệng của Chu Tuấn Bằng: “Là nam sao?”

Những lời nghi ngờ của giáo sư Tôn là vô lý. Tạ Uyển Doanh cười nói: “Giáo sư Tôn, em mà có bạn trai thì sẽ làm báo cáo ngay.”

“Em tốt nhất là báo cáo.” Tôn Ngọc Ba bắt được câu này nhắc nhở cô: “Nhưng em không có bạn trai vậy em đã yêu đương lần nào chưa?”

“Chưa yêu lần nào ạ.” Tạ Uyển Doanh nói, tình yêu có mùi vị gì cô từ kiếp trước đến kiếp này đều chưa thử qua. Chưa tự mình trải qua nên không hiểu lắm.

“Em có biết tình yêu là cái gì không?”

Lưu Trình Nhiên đẩy đàn em một cái: Cậu hỏi cái gì vậy?

Bác sĩ tiểu Tôn tò mò về sinh viên cứng đầu này, đến bây giờ vẫn chưa hẹn hò đoán là chưa nhận thức ra được vấn đề ở đâu.

Phải nói người chưa có trải nghiệm qua như cô làm sao giải thích được tình yêu, trong tưởng tượng của Tạ Uyển Doanh: “Có người nói tình yêu giống như một ngọn lửa trong mùa đông. Như vậy, rất có thể giống như học y khoa vậy, làm cho người ta đầu óc nóng lên, tràn đầy nhiệt tình, không khống chế được bản thân.”

Các vị giáo sư nghe xong lời này của cô: …Không hổ là sinh viên y khoa bá đạo, có thể đem tình cảm với y học miêu tả giống như một tâm hồn lãng mạn cảm động.

“Đi thôi đi thôi.” Thi Húc dứt khoát giục những người khác không cần hỏi nữa. Trong não của sinh viên này ngoại trừ sách giáo khoa thì vẫn chỉ là sách giáo khoa thôi.

Dẫn học trò đi ra ngoài quay về làm việc, Tôn Ngọc Ba nói lịch trình công việc tiếp theo: “Bạn học tiểu Tạ, tối mai đến lượt tôi trực ban, giáo sư Đàm sắp xếp em và bạn học của em cùng trực đêm với tôi. Em nhớ là tuần này thứ 3, thứ 5, thứ 7 trực đêm, thứ 4 thứ 6 chủ nhật trực ca ngày, kết thúc 1 tuần trực ban. Thời gian trực ban, giáo sư Thi Húc và giáo sư Lưu Trình Nhiên sẽ luân phiên trực tuyến 2, tuyến 3 là giáo sư Đàm.”

Bác sĩ là theo chế độ trực ban 24 tiếng, thời gian trực ban thay đổi luân phiên, có chủ nhiệm văn phòng khoa tự mình quyết định. Trong một bệnh viện, mỗi khoa trực ban như thế nào đều có thể không giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment