Lại nói, phẫu thuật không có gì tốt, cô là bác sĩ ngoại khoa biết rõ ràng giải phẫu đối với cơ thể bệnh nhân là một loại thương tích. Cho nên khi quyết định phẫu thuật thì phải vô cùng cần thận.
Chị của bệnh nhân nghe xong lời cô nói thì không tin: “Lãnh đạo của cô đâu? Tôi gọi điện cho chủ nhiệm Thẩm, nhưng hình như ông ấy đang ngủ không nghe điện thoại.”
“Tôi đã mở lời hỏi qua ý kiến của thầy hướng dẫn, anh ấy cũng đồng ý với phương án trị liệu này.”
“Cô muốn cho em ấy uống thuốc giảm đau sao? Tôi sớm đã cho em ấy uống.”
“Không, không uống giảm đau. Bây giờ vấn đề chủ yếu của anh ta là do ăn quá nhiều gây béo phì, khiến cho mỡ bụng đè lên đồng thời bị bục dạ dày làm cho dịch dạ dày trào ngược lên ngực. Anh ta đau là do đồ ăn trong dạ dày bị trào ngược lên, là bệnh trào ngược dạ dày thực quản. Triệu chứng của cái này rất giống đau tim, có cảm giác đau đớn vì bệnh nhân thường hay lăn lộn trên giường. Nhưng dựa vào điện tâm đồ của bệnh nhân thì loại bỏ đi phương án là nhồi máu cơ tim. Huyết áp của anh ta đột nhiên tăng cao là một loại triệu chứng chứng tỏ cơ thể bị kích thích bởi chất phản ứng, chỉ cần chờ đau đớn dịu xuống sẽ từ từ đỡ.”
“Cô nói gì tôi không hiểu, em tôi hỏi tại sao bác sĩ lại không cho nó phẫu thuật, nó đau.”
“Không phải cứ đau đớn là phẫu thuật , nếu anh ta làm phẫu thuật thì cũng như không thôi, bệnh này nếu tới ngoại khoa muốn làm phẫu thuật thì chỉ có trường hợp khẩn cấp là túi thoát vị bị chèn ép gây nôn mửa, chảy máu nhiều. Nhưng những triệu chứng gây nguy hiểm cho tính mạng thì anh ta không có.”
“Gì chứ, bệnh nhân cần phẫu thuật cũng yêu cầu cao như vậy?” Chị của bệnh nhân nhìn từ trên xuống xem xét cô, trừng mắt xem thường nói: “Tôi chưa từng thấy bác sĩ như cô, không phải là bệnh nhân muốn phẫu thuật thôi sao?”
“Bệnh nhân cần phẫu thuật chỉ khi bệnh của bệnh nhân cần, chúng tôi không có không thể nghe bệnh nhân nói muốn giải phẫu là giải phẫu được.” Tạ Uyển Doanh kiên định, nói rõ ràng nguyên tắc cho người nhà bệnh nhân.
Một bên cô liên tục giải thích, còn bệnh nhân và gia đình lại chỉ cần phẫu thuật. Trên thực tế có hai loại bệnh nhân cực đoan: thứ nhất là loại bệnh nhân sống chết không chịu phẫu thuật, thứ hai là bác sĩ nói không cần phẫu thuật nhưng bệnh nhân và gia đình cứ buộc bác sĩ phải phẫu thuật.
Nếu như hai loại bệnh nhân này chia sẻ công bằng cho nhau một chút, các bác sĩ rất muốn như vậy.
“Tôi không muốn nói chuyện với cô, cô còn trẻ.” Chị của bệnh nhân quay người đi gặp y tá để tiêm cho em mình, thở phì phò đuổi theo, cũng không quên nói cô là bác sĩ trẻ.
Xem ra người nhà bệnh nhân còn lo lắng là do cô còn trẻ, cho rằng bệnh viện không quan tâm bệnh nhân không cử bác sĩ dày dặn kinh nghiệm tới, suy cho cùng cũng là tại bác sĩ trẻ.
Đây là biểu hiện thường thấy của người nhà bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh không để ý, đi ra chỗ ý tá chuẩn bị đi gọi Lý An Khải nghỉ ngơi.
Cửa của khu bệnh nhân bị đẩy ra, có người đi tới gọi cô: “Đàn em.”
Tiếng của đàn anh Hoàng?
Đúng rồi, tối nay là do đàn anh Hoàng trực ban.
Cầm cuốn sổ trực ban trên tay, Hoàng Chí Tôn nhanh chóng đi về phía cô: “Tối nay hai người chỉnh hình phải cấp cứu, anh vừa làm xong việc, lại nghĩ đến ca trực đêm nay là của bọn em thì tới xem một chút. Sao chỉ có em, Tôn Ngọc Ba đâu?”
“Thầy Tôn đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị để bọn em đi nghỉ ngơi ạ.” Tạ Uyển Doanh đáp.
“Tên đáng ghét này sao có thể như vậy chứ, một mình đi nghỉ ngơi trước.” Tay phải đẩy mắt kính, Hoàng Chí Lỗi định quay đầu đi tìm bạn học, hỏi xem bản thân anh ta đi ngủ để lại mình đàn em trực nếu xảy ra chuyện gì thì sao.
“Bệnh nhân đã xử lý hết rồi, đàn anh Hoàng.” Tạ Uyển Doanh trấn an đàn anh.
“Ở phòng bệnh có gì khác thường không? Hiện giờ anh cũng hơi rảnh rỗi.” Hoàng Chí Lỗi hỏi.
Dĩ nhiên Tạ Uyển Doanh suy nghĩ rồi nói: “Anh có thể đi cùng em đến giường 23 được không?”
“Đi.” Yêu cầu của đàn em tại sao lại không đáp ứng cơ chứ, Hoàng Chí Lỗi sảng khoái đáp.