Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 502 - Chương 502 - “Tiếp Đãi” Khách Quý Thật Tốt

Chương 502 - “Tiếp đãi” khách quý thật tốt
Chương 502 - “Tiếp đãi” khách quý thật tốt

“Đại phật được mời đến không phải cậu nên vui mừng sao?” Hoàng Chí Lỗi trả lời anh ấy.

“Tôi vui mừng cái gì đây.” Tôn Ngọc Ba bí mật nói lời thô tục ra miệng. Ai ngờ mời phật lớn. Không phải chuyện lớn thì mời phật lớn làm gì. Không sai, trong tay anh ấy đang giữ bệnh nhân vô cùng phiền phức kia, nhưng nếu là bác sĩ tuyến 1 khác còn có thể xử lý, căn bản không nghĩ tới lại mời đại phật xuất hiện.

Ai mà chẳng biết, kỹ thuật của đại phật tới chỗ những người như bọn họ dù gãi ngứa thôi cũng chuẩn xác. Nửa đêm canh ba, công việc của tuyến 1 rất mệt nha, anh ta không muốn cho mình ăn đòn thôi.

“Dù sao cũng còn người khác ở đây.” Hoàng Chí Lỗi vỗ đầu vai anh ấy kêu anh ấy chấp nhận số phận.

“Cậu biết anh ta dẫn theo ai tới à?”

Giọng điệu hỏi chuyện của giáo sư Tôn, khiến người khác chú ý tới người đàn ông đi sau lưng Đào Trí Kiệt.

Gương mặt có chút quen thuộc, Tạ Uyển Doanh nhớ lại lần trước đàn anh Đào đến trợ giúp khoa ngoại tổng hợp hai phẫu thuật cũng mang theo trợ lý kia. Dáng người cao ráo ngang với đàn anh Đào, mặt hơi lộ vẻ nghiêm túc, không mỉm cười đáng yêu giống đàn anh Đào, lông mày dài, khóe mắt sắc bén, bề ngoài nhìn vào cũng là một người làm việc khá trơn tru.

Có thể làm trợ lý của đàn anh Đào khẳng định lý lịch cá nhân rất tốt, kỹ thuật và khả năng có thể sánh với giáo sư Thi Húc và giáo sư Đàm không chừng. Suy đoán một lát, Tạ Uyển Doanh lặng lẽ nhìn xuống bảng tên treo trước ngực đối phương: Hà Quang Hữu, bác sĩ chủ trị.

“Hoàng Chí Lỗi, cậu mời toàn bộ người của tuyến 2 và tuyến 3 tới sao?” Tôn Ngọc Ba liên tục chất vấn đồng hương.

Hoàng Chí Lỗi nhanh chóng đáp lại nghi vấn của anh ấy: “Đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt đẫm lệ. Tôi và cậu tình cảm thân thiết, cho nên cậu mời được người tuyến 2 và tuyến 3 tới đây, cậu không thấy cảm kích tôi chút nào sao?”

Quay đầu lại, Tôn Ngọc Ba trừng mắt liếc nhìn đồng hương: Cậu im đi! Cậu làm vậy khác nào nói tôi khua môi múa mép?

“Đại phật phải đối đãi cho tốt.” Hoàng Chí Lỗi ghé sát lỗ tai anh ấy nhắc nhở anh ấy nên suy nghĩ một chút.

Điều này không cần người khác mở lời anh ấy cũng biết. Tôn Ngọc Ba bày bộ dáng tươi cười trên mặt, đi lên trước nhiệt liệt nghênh đón: “Giáo sư Đào đến rồi.”

Câu này giáo sư Tôn cố ý buông lời ngọt ngào, lại khiến cho Tạ Uyển Doanh đột nhiên cảm thấy nổi da gà dựng đứng lên. Mắt nhìn đàn anh Hoàng bên cạnh đang ra sức nhịn xuống để không run.

“Bệnh nhân nào?” Đào Trí Kiệt hỏi thăm tình huống.

“Đã trễ như vậy giáo sư Đào vẫn còn ở bệnh viện sao?” Tôn Ngọc Ba đoán được đối phương không thể nào nhận được thông báo khi đang trong nhà, lại vừa nhận tin thì chạy nhanh như chớp đến ngoại tổng hợp 2 của bọn họ hội chẩn. Tôn Ngọc Ba không có cái vinh hạnh này.

“Phải. Đêm nay đúng lúc trong tổ có vài việc cần làm, làm chậm trễ, nên không về nhà.” Đào Trí Kiệt đáp đơn giản dăm ba câu. Kỳ thật anh ta hoàn toàn không cần giải thích. Một phó chủ nhiệm như anh ta cần gì phải giải thích với một bác sĩ trực khoa. Nói xong lời này, anh ta mỉm cười đầy ẩn ý rồi lưu chuyển ánh mắt nhìn tới Tạ Uyển Doanh sau lưng Tôn Ngọc Ba.

Đối diện với ánh mắt của vị phật lớn này, Tôn Ngọc Ba và Hoàng Chí Lỗi nhận được, cùng nhau cúi mặt xuống: Cái này?!

“Bệnh nhân giường 62.” Tôn Ngọc Ba nói, cắt ngang ánh nhìn ngưng đọng của đối phương.

“Đi thôi.” Đào Trí Kiệt ra hiệu không nên lãng phí thời gian.

Một đoàn người đi đến giường bệnh số 62. Trên đường đi, Tạ Uyển Doanh đưa đơn xin hội chẩn cùng bệnh án của giường bệnh số 62 cho bác sĩ Hà Quang Hữu. Hà Quang Hữu mở bệnh án và đơn xin hội chẩn ra xem xét một lượt rồi giới thiệu sơ qua tình trạng bệnh nhân cho Đào Trí Kiệt.

Đã đến cửa phòng bệnh đặt giường 62, đúng lúc gặp y tá trực ca đêm đang buồn rầu trước cửa ra vào, thấy bác sĩ đến, liền báo cáo: “Bác sĩ Tôn, bà ấy không cho chúng tôi vào. Làm sao bây giờ? Hơn nữa bà ấy còn nói sẽ khiển trách chúng ta.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đào Trí Kiệt không biết sự việc người nhà bệnh nhân gây náo loạn lúc trước, liền hỏi.

Bệnh nhân nằm viện cần tuân thủ điều lệ của bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment