“Cậu nói nếu như tôi không đóng cửa thì…”
“Chúng tôi có thể kịp thời phát hiện lúc bệnh tình của ông ấy có biến đổi, mà không phải chờ tới lúc phát sinh tình huống như hiện giờ.”
“Nhưng trên máy theo dõi…”
“Đã nói với bà rồi, máy theo dõi chỉ giám sát tần suất tim đập và huyết áp, không thể giám sát tất cả khí quan trên cơ thể được. Huống chi là não bộ.”
Lời bác sĩ nói là sự thật. Nguyên lai bà ấy tưởng rằng bác sĩ trẻ tuổi sẽ lừa dối bà ấy. Dù sao máy theo dõi cũng là hàng công nghệ cao rất lợi hại có thể giám sát xem bệnh nhân có chết hay chưa? Làm sao lại không thể giám sát não bộ. Bà Quách lớn tiếng khóc rống: “Nếu như chồng tôi đã chết thì phải làm sao bây giờ.”
“Bà đừng khóc nữa. Nói rõ xem rốt cuộc ông ấy đã từng uống qua loại thuốc nào?”
“Tôi làm sao biết anh ấy có lén uống thuốc gì không.”
“Bà cẩn thận ngẫm lại xem.”
Bác sĩ lại để cho người nhà bệnh nhân cẩn thận nhớ lại, vì một trong những nguyên nhân thông thường của tình huống này là do bản thân bệnh nhân ăn nhầm thuốc nào đó dẫn đến như vậy.
“Tôi nghĩ không ra. Anh ấy làm chuyện gì cũng đều không nói với tôi.” Bà Quách nói xong, quỳ gối trên mặt đất nắm lấy tay Tôn Ngọc Ba: “Bác sĩ, cậu nhất định phải cứu chồng của tôi nha. Không có anh ấy, tôi không sống nổi, tất cả mọi thứ của tôi đều dựa vào anh ấy.”
Chuyện cứu người chắc chắn sẽ dốc toàn lực cứu. Hai bác sĩ khoa ngoại gan mật lại tra xét tình trạng bệnh nhân, xác định tình hình hiện giờ của bệnh nhân hẳn là ở giữa trạng thái mê man và hôn mê sâu, có lẽ còn cứu được? Chỉ là rất nghiêm trọng.
“Cần lập tức đưa tới khoa ngoại gan mật sao?” Tôn Ngọc Ba hỏi. Tình hình hiện tại của bệnh nhân này không thuộc phạm vi điều trị của khoa ngoại tổng hợp 2, có thể đưa sang khoa ngoại gan mật tiến hành điều trị chuyên khoa tốt nhất.
“Nếu như đưa ông ấy tới khoa chúng tôi, cần vào phòng bệnh theo dõi, còn không thì được chuyển đến ICU.” Hà Quang Hữu nói.
Khoa ngoại gan mật có khu bệnh ICU cỡ nhỏ, nhưng mấy giường bệnh ICU đó không thể so sánh với khu chuyên khoa ngoại tim được, tổng cộng chỉ có năm giường bệnh. Năm giường bệnh ở đó khẳng định luôn kín chỗ. Bây giờ lấy một người ra thì bác sĩ phải cân nhắc tình trạng của bệnh nhân khác. Bên ICU cũng có thể yêu cầu bác sĩ khoa gan mật tới cấy ghép lá gan nhân tạo cho bệnh nhân, liệu có giường ngủ không?
Với tư cách là bác sĩ trực viện tổng, Hoàng Chí Lỗi gọi điện cho ICU hỏi chuyện giường bệnh. Trước hết để người nhà bệnh nhân tỉnh táo một chút, lại gọi ý tá tới di chuyển bệnh nhân từng chút một. Một đám bác sĩ đi ra ngoài, tránh gây kích động cho người nhà. Rất nhiều việc cần làm sau khi tiến hành quy trình chữa bệnh.
“Cậu lập tức thông báo cho chủ nhiệm Thẩm.” Đào Trí Kiệt bỗng nhiên trầm giọng, ra chỉ thị cho Tôn Ngọc Ba.
Bệnh tình của bệnh nhân này đột ngột chuyển biến xấu lúc nửa đêm, rõ ràng vượt khỏi dự đoán của bác sĩ trực ca ngày, bây giờ tinh thần của người nhà bệnh nhân cũng không ổn định. Tổng hợp mọi chuyện lại, bác sĩ trưởng phòng bệnh nhân phải cảm kích.
Tôn Ngọc Ba nhận được chỉ thị này, đi ra ngoài hành lang, trước tiên gọi điện cho giáo sư Thi Húc tuyến 2 báo cáo tình hình.
Trên thực tế, bọn họ vốn nghĩ tìm người khoa ngoại gan mật tới hội chẩn mà thôi, không ngờ tình trạng bệnh nhân chuyển biến xấu với tốc độ cực nhanh, đảo mắt một cái đã mê man rơi vào hôn mê sâu.
Tình trạng bệnh nhân này chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Bệnh tình tiến triển quá chóng mặt. Tế bào gan đã bị hư hại gần hết. Do tìm không ra bệnh ban đầu, chỉ sợ khó giữ tính mạng. Bởi vì phật lớn khoa ngoại gan mật đã nói như vậy.
Sống chết của con người đôi khi thật sự chỉ là trong nháy mắt. Biểu cảm Tạ Uyển Doanh nghiêm túc, hồi tưởng lại ngày nào đầu tiên xem giường bệnh đã gặp phải mẹ Trương. “Có phải em tra ra không, Doanh Doanh?”
Nghe thấy giọng nói, Tạ Uyển Doanh quay đầu đáp: “Đàn anh Đào, đây nhất định không phải em một mình đoán ra.”