Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 51 - Chương 51 - 1 Nữ 49 Nam (3)

Chương 51 - 1 nữ 49 nam (3)
Chương 51 - 1 nữ 49 nam (3)

Một loạt lời nói phía sau, Nhậm Sùng Đạt đứng trên bục giảng một lúc rồi cầm bình giữ nhiệt, mở nắp ra uống ngụm nước cho đỡ khô họng.

Những sinh viên ngồi dưới bàn tán xôn xao, thảo luận về những thông tin mới mà Nhậm Sùng Đạt vừa mới nói.

Trong đó, Nhậm Sùng Đạt nhấn mạnh câu học bá trong lớp tám năm cũng giống như học bá trong khoa lâm sàng. Cho nên tất cả mọi người vừa bắt đầu học đã được tiêm một liều adrenalin, nguyên một đám cực kỳ phấn khích.

Học bá từng là đứng đầu mỗi thành phố. Mức cạnh tranh này ngay cả các trường cao đẳng trên khắp cả nước cũng không cách nào sánh kịp. Hơn nữa, trong lĩnh vực chuyên sâu nhất của y học, khoa học lồng ngực là một trong những ngành khoa học thần bí nhất, gần với cảnh giới của thần tiên.

Lớp y học đứng đầu cả nước cũng có thể xứng danh là lớp học bá chuyên Khoa học tự nhiên đứng đầu cả nước.

Cốc cốc, có người gõ cửa bên ngoài phòng học. Phòng học bỗng dưng giống như chợ bán đồ ăn, có thể nghe được cơn tức giận. Tiếng ồn ào dừng lại lần nữa.

"Là ai?" Nhậm Sùng Đạt hỏi.

"Thầy Nhậm." Cửa mở ra, một cô giáo ngoài 30 tuổi đeo mắt kính ngó đầu qua khe cửa trò chuyện với Nhậm Sùng Đạt: "Lớp học của anh có một sinh viên tên Tạ Uyển Doanh phải không?"

"Có, em ấy làm gì à?"

Mọi người trong lớp kể cả Nhậm Sùng Đạt đều hướng tầm mắt về phía "công chúa nhỏ" của lớp học.

Tạ Uyển Doanh cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra mà cô giáo lại tới tìm mình, biểu cảm hoài nghi.

"Chuyện là thế này, thầy Nhậm. Nhà ga gọi điện tới, nói là muốn tìm một sinh viên y ở trường Quốc gia chúng ta, nói là cô ấy đã cứu một người sắp nguy kịch trên xe lửa. Người nhà của bệnh nhân và nhà ga hợp tác chuẩn bị một cờ thưởng đưa đến trường học của chúng ta. Lãnh đạo trường nghe xong hết sức vui mừng vì đã đào tạo ra một sinh viên có tình thương người. Tất cả các giáo viên đều đánh giá rất cao trường hợp này. Sau đó, tra tới tra lui mới phát hiện ra đó là sinh viên y thực tập trong khoa lâm sàng tên là Tạ Uyển Doanh. Tìm danh sách sinh viên toàn trường cả buổi, cuối cùng chỉ còn lớp sinh viên mới của thầy Nhậm có bạn học tên Tạ Uyển Doanh. Cho nên tôi tới đây hỏi thử." Cô giáo nâng kính dịu dàng nói.

"Em đã cứu người sao?" Nhậm Sùng Đạt hỏi sinh viên của mình.

"Không biết có phải bệnh nhân kia họ Phương không?" Tạ Uyển Doanh bình tĩnh chậm rãi đáp lại, không có cảm giác người đối phương nói lúc đầu chắc chắn là mình, mặc dù vẫn có khả năng.

"Đúng, là họ Phương!" Trên kính mắt của cô giáo bỗng sáng rực: "Thật sự là em sao? Em nói một chút đi, em đã làm gì?"

"Đấm kích phần trước tim. Vì nhịp tim của ông ấy đột phát triệu chứng khác thường." Tạ Uyển Doanh giải thích.

Những người khác lắng nghe những gì cô vừa nói, ngạc nhiên hơn chính là giọng điệu nói chuyện của cô.

Nói chung, nếu một sinh viên y cứu người nhận được sự khen ngợi, biểu cảm sẽ y hệt một đứa trẻ, sẽ ngại ngùng. Bởi vì bản thân sinh viên y cứu người không có gì trong tay, mỗi lần cứu ai đó tựa như tâm điểm trước đám đông. Phải là người thế nào mới như Tạ Uyển Doanh trước mắt dùng ánh mắt bình tĩnh đối tiền bối giải thích, chỉ có bác sĩ chuyên nghiệp liều mạng trên giường bệnh vài năm mới dám như vậy.

"Cô ấy là con của bác sĩ à?"

"Ba mẹ cô ấy là bác sĩ à?"

"Ba hay mẹ cô ấy là bác sĩ khoa tim mạch hay là bác sĩ khoa nội à?"

"Cũng có thể là bác sĩ khoa cấp cứu."

Hai giáo viên đồng loạt nghi ngờ vô căn cứ, hỏi: "Ba mẹ của em làm nghề gì? Gia đình đang làm việc ở bệnh viện nào?"

"Ba em là tài xế xe vận tải, mẹ em sau khi sinh em trai em thì đã nghỉ việc, bà ấy ở nhà buôn bán đồ gia dụng." Tạ Uyển Doanh đáp lại.

"Không phải chứ!" Tiếng bàn tán xung quanh phòng học bắt đầu xôm lên.

Bình Luận (0)
Comment