"Bệnh nhân cấp cứu bị đau bụng cấp, trước đó ở khoa cấp cứu của các bệnh viện khác khám qua, điều trị nội khoa vẫn không thuyên giảm, người nhà khẩn trương đưa anh ấy đến bệnh viện chúng ta cấp cứu. Bụng đã sờ được một khối rõ ràng, đã chụp CT, cần phải phẫu thuật để xem xét.”
Tạ Uyển Doanh ghi nhớ từng chữ từng chữ mà giáo sư nói về tình trạng của bệnh nhân.
Lo lắng về vấn đề giường bệnh, chị Linh Linh nói vào điện thoại: "Bác sĩ Chung, khoa của chúng tôi không có giường bệnh.”
"Chuyển bệnh nhân sẽ xuất viện vào ngày mai ra hành lang trước, những bệnh nhân cấp cứu như này nhất định phải được nhập viện ngay!" Bác sĩ Chung ở đối diện không chút khách khí nói.
Bác sĩ nói như vậy, y tá chỉ có thể đi tìm người giúp đỡ chuyển một cái giường bệnh ra ngoài. Quay đầu chị Linh Linh lại hỏi bác sĩ: "Tình trạng của bệnh nhân như vậy là sẽ lên phòng phẫu thuật trước rồi mới xuống phòng bệnh có phải không?”
"Đúng vậy, bệnh nhân đi thẳng đến phòng phẫu thuật. Tất cả các cuộc kiểm tra trước phẫu thuật đều được thực hiện tại khoa cấp cứu. Thông báo cho khoa gây mê. Em nhanh chóng bảo bác sĩ Tôn chuẩn bị đưa người lên. Tuyến hai là ai, gọi lại. Tôi không thể đi lên để giúp anh ấy phẫu thuật, tôi còn một loạt các bệnh nhân khác trong phòng cấp cứu cần giải quyết. Em để anh ấy tự sắp xếp. Hồ sơ cấp cứu của bệnh nhân sẽ được đưa đến phòng mổ." Nói xong những lời này, không có một chữ nào là vô ích, bác sĩ Chung nhanh chóng cúp điện thoại.
Để lại nhân viên trực trong phòng bệnh giống như kiến bò trên chảo nóng xoay quanh.
Hiện tại nhớ lại, giáo sư Tôn thật sự thông minh, có kinh nghiệm, đã tranh thủ cơ hội đi ngủ trước. Tạ Uyển Doanh nghĩ, cần phải học hỏi giáo sư Tôn nhiều hơn.
Một cuộc thăm khám được thực hiện không biết phải mất mấy tiếng. Lúc này đã hơn 10 giờ tối.
Lý Khải An nhận được thông báo cậu cũng có thể cũng đến phòng phẫu thuật hỗ trợ, khẩn trương chạy về hỏi: "Tôi sắp vào phòng phẫu thuật sao? Tôi có thể làm gì, Doanh Doanh?”
"Chờ giáo sư thương lượng xong rồi sẽ sắp xếp." Tạ Uyển Doanh bảo cậu đừng nóng vội.
Còn Tôn Ngọc Ba thì đứng lên gọi điện thoại cho đàn anh Lưu: "Bác sĩ Chung trực ban bên cấp cứu của khoa chúng tôi nhận một bệnh nhân đau bụng cấp tính, là thoát vị quanh tá tràng.”
"Đã đưa đến phòng phẫu thuật chưa?"
"Bọn họ nói làm xong kiểm tra trước phẫu thuật rồi sẽ đưa qua, tôi đoán là đã đưa qua, bởi vì kết quả kiểm tra CT đã có rồi." Tôn Ngọc Ba nói.
"Tôi sẽ đến bệnh viện khoảng mười phút nữa. Cậu bảo Tạ Uyển Doanh và bạn học đi lên phòng giải phẫu, cậu ở lại phòng bệnh đi.” Lưu Trình Nhiên nói.
Tôn Ngọc Ba cách điện thoại muốn hôn đàn anh Lưu một cái, thế mà đêm nay lại không sắp xếp anh ấy làm phẫu thuật. Cúp điện thoại, quay lại nói với hai sinh viên: "Tối nay hai em đi vào phòng phẫu thuật, học hỏi từ giáo sư Lưu thật tốt."
"Vâng, giáo sư." Tạ Uyển Doanh và Lý Khải An nhận chỉ thị của giáo sư.
Hai tân binh đi suốt con đường từ cầu thang đến phòng phẫu thuật. Lý Khải An trên đường cảm thấy kỳ quái hỏi: "Vì sao giáo sư Tôn không phải đến phòng phẫu thuật?”
Tạ Uyển Doanh lắc đầu, cô làm sao có thể biết các giáo sư đưa ra quyết định như thế nào, dù sao sinh viên bọn họ chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của giáo sư là được.
Phòng phẫu thuật vào ban đêm yên tĩnh hơn. Trừ khi có bệnh nhân cấp cứu, bác sĩ gây mê trực và y tá phòng phẫu thuật sẽ ra khỏi phòng chờ để đón bệnh nhân và bắt đầu làm việc.
Thay xong trang phục và dép lê đi vào phòng phẫu thuật. Lý Khải An tương đối ít tới nơi này, hơn nữa chưa từng tới vào ban đêm, trong lòng giống như có con thỏ nhỏ đang nhảy nhót, theo sát phía sau Tạ Uyển Doanh.
Nghe nói bệnh nhân cấp cứu đã được đưa vào phòng phẫu thuật, Tạ Uyển Doanh dẫn bạn học trực tiếp đi qua, sau khi đi vào nhìn thấy bác sĩ Trương đang chuẩn bị gây mê cho bệnh nhân.
Bác sĩ Trương tên đầy đủ là Trương Đình Hải.
Nhìn thấy cô, ánh mắt hờ hững của Trương Đình Hải nhìn qua mặt Tạ Uyển Doanh một cái lại quay đầu đi, vùi đầu làm việc không nói một tiếng.