Thật sự muốn mổ chính.
Vì thế cô đã chuẩn bị rất lâu. Phẫu thuật ngoại khoa không có gì hơn mấy kiến thức cơ bản: khái niệm vô trùng, rạch, cầm máu, khâu lại. Kiến thức cơ bản này, trước khi cô trùng sinh sống lại cô đã luyện như sinh viên y khoa, luyện rất nhiều năm. Bởi vậy sau khi bước vào phòng khám thích ứng rất nhanh.
Rửa tay bên cạnh bồn rửa tay, Tạ Uyển Doanh tỉnh táo lại suy nghĩ.
Vào phòng phẫu thuật và mặc áo giải phẫu vào, Lưu Trình Nhiên và một thực tập sinh Lý Khải đã khử trùng khu vực mổ của bệnh nhân.
Ngay sau khi tất cả nhân viên đã chuẩn bị hoàn tất, cuộc phẫu thuật bắt đầu.
"Dao." Tạ Uyển Doanh đưa tay phải ra.
Y tá đưa dao giải phẫu cho cô.
Dao giải phẫu ngắn nhỏ sắc bén, tay phải cầm dao giải phẫu, dây thần kinh nóng lạnh ở đầu ngón tay chồng lên nhau, cơ hồ khiến đầu ngón tay run rẩy, khớp xương cứng đờ. Không phải xác chết trong phòng phẫu thuật, không phải bất kỳ vật thể chết nào lúc luyện tập, cặp mắt của cô có thể thấy rõ ràng sự lên xuống da bụng của bệnh nhân khi hô hấp, đây là thân thể người sống.
Trái tim co rút lại, cảm giác khi đứng ở nơi này, cầm con dao này tương đương với việc giết người hoặc cứu người chẳng qua chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt mà thôi.
Mũi dao xoạt, dao giải phẫu trong tay cô không nên chậm trễ, rạch một đường trên phần da bụng, khi hạ dao xuống, máu trào ra, không bao lâu biến thành một ít tiểu nhân huyết hà.
Một trợ lý cầm miếng gạc để ấn máu trên da.
"Tiếp tục." Giáo sư ra lệnh.
Tạ Uyển Doanh tay cầm dao như máy móc, thực hiện chương trình.
Trợ lý thứ nhất quét mắt nhìn trợ lý thứ hai đang đứng ngốc bên cạnh, lên tiếng: "Cậu thất thần gì vậy?"
Đầu Lý Khải An choáng váng, không nghĩ tới bạn học làm mổ chính không run rẩy, tốc độ xuống dao quá nhanh. Ngược lại, trợ lý như cậu chưa điều chỉnh được trạng thái trong khi phẫu thuật.
Một ca cấp cứu đột ngột vào ban đêm. Thở ra khí nóng làm ướt khẩu trang, toàn thân Lý Khải An đổ mồ hôi, cảm giác tứ chi mình có chút cứng ngắc. Giáo sư Lưu nói cậu sững sờ, thật sự sững sờ.
Bốp! Giáo sư lấy cây cầm máu đánh một cái trên mu bàn tay hắn. Đau chết cậu, đau đến mức lông mày cậu cong lên.
"Cậu dám lén tôi ngủ!"
"Em không ngủ, giáo sư!"
Cậu chỉ sững sờ, thật sự không có ngủ, Lý Khải An cố gắng ủy khuất khóe miệng đằng sau lớp khẩu trang cong lên.
"Cho cậu ta kéo câu!" Lưu Trình Nhiên chỉ thị.
Y tá đưa cho Lý Khải An ngoéo tay. Cậu kéo câu qua, Lý Khải An nắm chặt sa gối bao trùm ngoéo tay, trong lòng càng lạnh lẽo, toàn bộ thân thể đều run rẩy.
Lưu Trình Nhiên không để ý tới cậu. Nhìn chằm chằm động tác của sinh viên mổ chính.
Đêm nay lần đầu tiên sinh viên làm mổ chính, là một giáo sư anh ấy càng phải thức tỉnh mười hai phần tinh thần, tuyệt đối không để sinh viên mỗi một động tác đều qua mắt anh ấy. Có thể nói so với sinh viên đầu óc anh ấy càng căng thẳng hơn.
Một tân binh lần đầu tiên lên sân khấu, tình huống ngoài ý muốn nào cũng có thể phát sinh.
Sinh viên mổ chính có thể thành công cuộc phẫu thuật ngoại khoa lần đầu tiên này, căn bản không có, nhiều ít trong quá trình phẫu thuật giáo sư sẽ uốn nắn một chút. Làm giáo sư, anh ấy biết rõ.
"Em đặt con dao xuống không đủ sát vào thịt, sợ cái gì?" Lưu Trì Nhiên dùng hấp dẫn quản đầu hướng về phía đối diện Tạ Uyển Doanh chỉ đạo.
Lời nói của giáo sư trong phòng phẫu thuật như sấm bên tai, vang lên bên màng nhĩ. Tạ Uyển Doanh biết rằng cô phải làm cho đầu mình thanh tỉnh hơn. Không đủ dính vào thịt, bỏng cầm máu không đủ sâu, rất có thể xuất huyết. Vì sao không đủ? Bời vì cô sợ. Không nghĩ tới có một ngày mình cũng có nỗi sợ như giáo sư Tiểu Tôn. Hóa ra chuyện mổ này thật sự có chướng ngại tâm lý.
Cô đã tập qua dùng dao điện để cầm máu, giáo sư Tiểu Tôn biết cô có một bàn tay khéo léo nên đã cho cô thử qua mấy lần trong phòng phẫu thuật. Đầu óc có ấn tượng, có tư duy, nhưng đến khi mình mổ chính thì lại không đủ dũng cảm.