“Bác sĩ, chúng tôi cần phải sắp xếp công việc của bản thân.”
“Nhập viện trị bệnh thì cần phải sắp xếp cái gì chứ? Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc chữa bệnh sao? Bà ấy còn phải làm việc sao?” Tôn Ngọc Ba hướng về bệnh nhân bảy tám mươi tuổi nói.
“Không phải, bà ấy là mẹ chồng của tôi, tôi muốn đến chăm sóc bà ấy nên tôi cần phải sắp xếp công việc của mình ổn thỏa thì mới qua chăm sóc bà ấy được.” Mẹ Trương Vĩ nói.
Nghe thấy lời của con dâu, bà nội Trương nằm trên giường vẫn luôn im lặng.
“Không cần thiết. Đợi chút nữa là cô phải đi rồi.” Tôn Ngọc Ba nói cho cô ây những điều cần biết: “Khoa nội trú của chúng tôi nếu như không có tình huống gì đặc biệt, không có sự cho phép của bác sĩ, người nhà bệnh nhân không được phép ở lại qua đêm, có hạn chế giờ thăm bệnh.”
“Vậy đâu có được, mẹ chồng tôi mà không có tôi ở bên cạnh thì bà ấy không an tâm.” Lúc mẹ Trương Vĩ nói chuyện ánh mắt cảnh giác luôn nhìn về phía Tạ Uyển Doanh. Cô ấy nhớ lúc va chạm cấp cứu đó bác sĩ Tôn này và Tạ Uyển Doanh ở cùng nhau. Có lẽ Tạ Uyển Doanh sau lần gặp mặt đó sẽ không nói xấu gì cô ấy với người ta dẫn đến người ta như vầy với cô ấy chứ.
“Đây là quy định của bệnh viện. Ngày mai bác sĩ chỉ định đến cũng sẽ nói với cô như vậy thôi.” Tôn Ngọc Ba nói theo đúng quy định chung với bệnh nhân, sau đó dặn dò Tạ Uyển Doanh, “Em làm kiểm tra nhập viện cho bà ấy nhé.”
“Vâng, giáo sư.” Tạ Uyển Doanh gật đầu.
Cái gì, muốn cô ấy đến làm kiểm tra cho bệnh nhân? Mẹ Trương Vĩ ngạc nhiên, đuổi theo phía sau Tôn Ngọc Ba hỏi: “Cô ấy không phải chỉ là sinh viên y khoa thôi sao?”
“Đến bệnh viện thì nên nghe theo sắp xếp của bác sĩ. Tôi năm đó cũng là sinh viên y khoa.” Tôn Ngọc Ba không nói nhiều với bà ấy, ném lại câu này rồi quay người bỏ đi.
Mỗi một bác sĩ đều là từ sinh viên y khoa từng bước trở thành bác sĩ. Bệnh nhân không để cho sinh viên y khoa luyện tập, đợi các bác sĩ già chết đi rồi thì còn làm gì còn bác sĩ nữa chứ? Vì vậy mẹ Trương Vĩ nghe qua lời của bác sĩ trong lòng nghĩ: Muốn sinh viên y khoa tìm bệnh nhân để luyện tập, cũng không cần tìm người nhà của bà ấy. Đi tìm bệnh nhân khác đi chứ, tính mạng người nhà của bà ấy quý hơn bệnh nhân khác nhiều.
Đoán là nếu như bác sĩ biết những suy nghĩ trong lòng này của bà ấy, chỉ có thể cười ha ha 2 tiếng. Trong mắt của bác sĩ, mỗi một sinh mệnh đều là như nhau, nào đâu có phân chia giá trị ra sao.
“Cháu làm kiểm tra cho bà ạ.” Tạ Uyển Doanh đến gần giường bệnh bắt đầu quan sát bệnh nhân, đeo ống nghe khám bệnh muốn nghe nhịp tim bệnh nhân.
Mẹ Trương Vĩ ngăn cô lại: “Cô đợi chút, tôi đút cho bà ấy ăn chút đồ trước đã.”
Lý Khải An theo ở phía sau nhìn thấy vậy lại càng không dám đến gần giường bệnh, người nhà bệnh nhân này rất hung dữ.
“Bác sĩ Tạ, ăn quả táo nghỉ một lát đi, tôi thấy cô làm việc cả ngày cũng rất mệt rồi.” Bố tiểu Nhã Trí giường số 7 giơ tay đưa trái cây cho Tạ Uyển Doanh.
Người nhà bệnh nhân có một số người rất tốt. Tạ Uyển Doanh mỉm cười.
“Chị bác sĩ.” Tiểu Nhã Trí nằm trên giường bệnh gọi cô, cũng đau lòng cho chị bác sĩ rồi.
Lúc thấy mẹ Trương Vĩ muốn đút cho bệnh nhân ăn trước, Tạ Uyển Doanh đành phải đi ra chỗ khác, cùng Lý Khải An đi qua thăm tiểu Nhã Trí. Đi ngang qua giường bệnh số 8, con trai bà cụ và bà cụ nhìn bọn họ, quan tâm hỏi: “Mọi người ăn cơm chưa?”
Mẹ Trương Vĩ nhăn mặt, nghĩ người trong phòng bệnh này chẳng lẽ là chỉ số IQ rất thấp không có văn hóa, không phân biệt rõ đâu là bác sĩ đâu là sinh viên y khoa, bằng không sao lại nói chuyện với Tạ Uyển Doanh bằng giọng điệu tốt như thế, giống như là muốn tạo mối quan hệ với mấy người Tạ Uyển Doanh vậy.
Nói chuyện với bạn nhỏ xong, quay lại Tạ Uyển Doanh không quên mệnh lệnh của giáo sư, quan sát tình hình bệnh nhân mới nhận vào. Lại nhìn thấy người nhà đút cho bệnh nhân ăn canh móng heo đậu nành, vội nói: “Đừng cho bà ấy ăn nhiều đậu nành và dầu mỡ quá.”