Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 547 - Chương 547 - Cuộc Gọi Nửa Đêm

Chương 547 - Cuộc gọi nửa đêm
Chương 547 - Cuộc gọi nửa đêm

“Giáo sư Tôn. Gia đình bệnh nhân không cho chúng em chạm vào bệnh nhân, họ luôn nghĩ rằng chúng em là sinh viên thì không nên chạm vào.” Lý Khải An báo cáo: "Cô ấy còn không nghe lời em và Doanh Doanh, nhất định phải cho bệnh nhân ăn móng heo và đậu nành.”

Tôn Ngọc Ba nghe xong, ánh mắt nhìn lên trần nhà: Lại có một người nhà bệnh nhân tự mình hại chết bệnh nhân.

"Giáo sư Tôn, thầy có phải đi nói chuyện với người nhà bệnh nhân kia không?" Lý Khải An hỏi.

"Không đi." Tôn Ngọc Ba nói rõ thái độ, nếu muốn tự mình hại chết mình thì trước tiên để cho bọn họ tự mình làm, loại người này nói cũng vô dụng thôi, chờ đến khi thật sự gần chết tự nhiên sẽ đổi ý.

"Vậy hồ sơ bệnh án thì sao? Y lệnh phải làm sao bây giờ?" Lý Khải An tiếp tục hỏi.

"Kiểm tra nội trú thường xuyên được mở trước. Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, muốn kiểm tra bất cứ cái gì cũng không làm được. Đêm nay bệnh nhân không có tình huống khẩn cấp gì, ngày mai chờ giáo sư Thi đến, bảo giáo sư Thi đi kiểm tra, lại bắt đầu phương án điều trị, giáo sư Thi giáo dục bệnh nhân hiệu quả tốt hơn chúng ta nhiều.” Tôn Ngọc Ba nói.

Sau hai ca trực đêm với giáo sư Tôn, hai tân binh cuối cùng đã học được một quy tắc: Đừng tự gây rắc rối cho mình trong ca đêm, vì ca đêm phải ổn định hơn tất cả mọi việc.

Không còn việc gì, Tôn Ngọc Ba chuẩn bị đi ngủ, đứng lên.

Lý Khải An ngẫm lại, vẫn không yên tâm lắm, lại hỏi: "Giáo sư Tôn, người nhà không nghe lời chúng ta nói, nhất định phải cho bệnh nhân ăn những thứ đó , nếu bệnh nhân bị táo bón hoặc tiêu chảy thì phải làm sao bây giờ?"

"Táo bón hay tiêu chảy? Cái này không phải rất dễ dàng xử lý sao. Tôi quyết định, nếu như xảy ra tình huống này thì tôi không đứng lên giải quyết, hai người tự xử lý đi.” Tôn Ngọc Ba nói với hai người bọn họ

Lý Khải An ngây người: Cái này? Thầy vừa mới đào hố chôn mình và Tạ Uyển Doanh.

Chờ sau khi giáo sư đi rồi, Lý Khải An kéo tay áo Tạ Uyển Doanh xuống: "Thật sự là muốn chúng ta tự xử lý sao?"

"Đến lúc đó nói sau đi." Tạ Uyển Doanh muốn làm cho bạn học yên tâm một chút, làm việc với giáo sư Tôn lâu rồi nên cũng biết giáo sư Tôn cũng hay thích nói đùa.

Bởi vì có bài học lần trước, đêm nay không có việc gì xảy ra cả, Tạ Uyển Doanh dẫn theo bạn học đến phòng nghỉ ngủ trước.

Ngủ sớm, nhưng nửa đêm lại tỉnh, Tạ Uyển Doanh nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ khuya rồi. Đứng dậy lau mặt, uống một ngụm nước nóng để bổ sung cho cơ thể. Vào ban đêm, phòng nghỉ nữ chỉ có một mình cô.

Du..du..du, bộ đàm gọi cho bác sĩ trực ban ở trên tường reo lên. Tạ Uyển Doanh đi tới, ấn nút đối đàm.

"Bác sĩ Tạ. Bác sĩ Tôn nói rằng bệnh nhân giường số 9 bị tiêu chảy kêu cô đi xử lý.” Y tá nói ở phía đối diện.

Tạ Uyển Doanh nhanh chóng mặc áo khoác trắng, cầm ống nghe và bước ra khỏi phòng chờ, trực tiếp đi đến phòng bệnh.

Đến phòng bệnh, thấy y tá và hộ lý cùng nhau vội vàng thay quần áo cho bệnh nhân, vấn đề bệnh nhân không ngừng tiêu chảy, không khí trong phòng bệnh tràn ngập mùi phân, có thể nghe thấy tiếng phì phì kéo dài.

Nửa đêm bị đánh thức như vậy, ngửi đầy mùi hôi thối, con trai của bác gái giường số 8 không thể nhịn được nữa nổi giận với mẹ Trương Vĩ: "Bác sĩ Tạ bảo cô đừng cho ăn nữa, mà cô lại nhất định phải cho ăn, cô xem hậu quả của việc cô làm đi!"

Mẹ Trương Vĩ sắc mặt xanh mét, quay đầu chẳng những không nghe lời chỉ trích của người khác, mà còn ra sức mắng ngược lại: "Đây là lỗi của tôi sao? Mẹ chồng tôi bị bệnh phải nhập viện. Vào viện được một đêm rồi, bác sĩ không kê toa thuốc cho bà ấy. Khi tôi đến đã nói chuyện với bác sĩ rồi, nói rằng mẹ chồng tôi ăn xong là lại như vậy. ”

"Đó không phải là cô cho ăn lung tung sao! Bác sĩ đã bảo cô đừng cho bà ấy ăn lung tung như vậy!" Những người khác không bị lời nói của cô dắt mũi đi.

"Ý anh tất cả là lỗi của tôi à?"

"Không phải lỗi của cô sao? Cô nhìn bà ấy bây giờ xem, không phải đều là những thứ cô cho ăn !"

Bình Luận (0)
Comment