Khi người nhà tới chứng kiến một màn này, họ có thể cảm giác giống như bản thân gặp được bệnh nhân lần cuối cùng.
Điều này đối với người thân có ý nghĩa tâm lý rất trọng đại.
Bác sĩ trị bệnh cứu người, cũng phải cân nhắc đến tâm tình khi bệnh nhân rời đi nhân thế này. Bệnh nhân sẽ hy vọng người nhà không quá đau buồn khi mình rời đi. Nhất là đối với dì Vương. Bằng không thì sẽ không một mực giấu giếm người nhà chuyện mình bị bệnh nặng.
Vô luận như thế nào, muốn tranh thủ tuyên bố bệnh nhân tử vong.
Tạ Uyển Doanh từng cái từng cái nghiêm túc ép tim.
Lý Khải An nhìn cô ép, dần dần hai chân hai tay run run, có thể cảm thấy trong nội tâm cô như muốn nói.
Kiên trì, kiên trì, lại kiên trì.
"Tôi, tôi muốn làm." Lý Khải An mở bước chân ra, đi đến bên giường bệnh đẩy Tạ Uyển Doanh, hai tay đặt ở trước ngực bệnh nhân, nháy mắt ấn xuống, giống như tim bệnh nhân có thể nhảy lên. Loại cảm giác kỳ diệu này, làm cặp mắt cậu phát ra ánh sáng, bắt đầu dùng sức ấn mạnh.
Tạ Uyển Doanh bị cậu đẩy ra, nhìn thấy biểu tình trên mặt cậu, lui ra nhường cho cậu làm. Bởi vì trong tất cả mọi người, cậu và dì Vương có cảm tình sâu nhất.
Trong hành lang lần lượt truyền đến tiếng bước chân.
Cao Chiêu Thành là người chạy đến đầu tiên, sau khi xông vào, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mặt liền biết tình trạng bệnh nhân không được, ngưng chân lại.
"Minh Minh, nhanh lên." Miêu Phân đang lôi kéo con trai mình chạy trong bệnh viện, thở hồng hộc cùng con trai xông vào phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ đang ép tim cho mẹ chồng, nước mắt chực trào, vỡ òa, khóc lớn tiếng gọi: "Mẹ, mẹ."
Đôi mắt nhỏ của Minh Minh bất động nhìn bà nội, sợ nước mắt lã chã rơi mất: "Bà nội, bà sao vậy?"
"Bà của con đi rồi, bà của con không còn nữa!" Hai tay Miêu Phân ôm chặt con gào khóc.
Là người thì không nhìn được nhất là cảnh này. Bệnh nhân cùng phòng bệnh có thể xuống giường hoạt động, bởi vậy lúc bắt đầu cấp cứu, đã nhanh chóng tránh đi. Chỉ còn lại một nhóm nhân viên y tế giữ vị trí cuối cùng.
Nghe thấy tiếng khóc trong phòng, Nhạc Văn Đồng cùng Lâm Hạo đến sau nhất trí thả chậm bước chân. Cao Chiêu Thành có thể muốn cho thực tập sinh bọn cậu rèn luyện một chút gọi Nhạc Văn Đồng tới, Lâm Hạo Và Nhạc Văn Đồng ở cùng một ký túc xá biết được tin tức đi theo.
Hai người đi tới cửa phòng bệnh, ánh mắt nhìn vào, thấy được Lý Khải An đang ép tim cho bệnh nhân. Trên mặt hai người xuất hiện thần sắc kinh ngạc.
Trên mặt Lý Khải An đều là mồ hôi, không đứng vững, còn dùng sức ép......
Giáo sư ép sao?
Tôn Ngọc Ba cùng Cao Chiêu Thành đứng ở bên cạnh không nói chuyện, không gọi Lý Khải An ngừng, cũng không gọi Lý Khải An tiếp tục làm.
Tạ Uyển Doanh thử đi đến bên bạn học nói: "Tôi giúp cậu ép mấy lần."
Lý Khải An giống như không nghe thấy cô nói, cũng có thể nghe thấy nhưng không cho ai khác kể cả cô thay thế cậu. Cậu bây giờ giống như ép tới mê muội , cứ như thể mỗi lần ép, tim bệnh nhân sẽ đập trở lại, dì Vương thật sự từ thế giới tử vong về thế giới này. Không ai có thể hiểu rõ hơn cậu ấy rằng dì Vương thật sự có ý nghĩa đối với cậu.
Trước đây ai cũng cảm thấy cậu làm bác sĩ không được. Tạ Uyển Doanh người đối tốt với cậu nhất, chỉ là bất quá ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng như những người khác nghĩ cậu làm không tốt.
Chỉ có dì Vương nhận định cậu tuyệt đối có thể làm bác sĩ. Có lẽ sự xuất hiện của Minh Minh khiến cho mọi người hiểu lầm đầu óc dì Vương có vấn đề, đem cậu thành Minh Minh. Có thể dì Vương bí mật nói với cậu, nói sau này muốn mời cậu làm bác sĩ và giáo sư cho Minh Minh.