Hoàng Chí Lỗi và Tào Dũng lập tức phủ nhận: “Không có!”
Nếu Tào Dũng uống thuốc và có biện pháp phòng ngừa thì chắc sẽ không có chuyện gì. Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút thì an tâm hơn, hôm đó anh Tào cũng đã nói với cô cho cô khỏi lo lắng.
Đồ ngốc. Tào Dũng mắng thầm thằng em trong lòng, anh chẳng qua là tới phòng thí nghiệm lấy thuốc mà thế quái nào lại biến thành về để uống thuốc. Còn khiến cho tiểu học muội lo lắng một phen.
Anh biết hôm qua tiểu học muội chữa bệnh rất mệt mỏi, hơn nữa lại tiếp tục trực bạn, Tào Dũng hỏi sư đệ: “Mấy đứa có ăn điểm tâm không? Anh mua cho. Muốn ăn cái gì nào?”
Không phải anh Tào đây là muốn mượn cớ tới thăm tiểu học muội sao? Hoàng Chí Lỗi nhiệt liệt gật đầu.
Không biết Cao Chiêu Thanh từ đầu bước đến, không biết anh đang se kết tơ hồng hay sao mà vừa nghe tiếng điện thoại đã đáp ngay: “Không cần đâu, anh mua cho mấy đứa rồi.”
Hoàng Chí Lỗi trợn mắt nhìn Cao Chiêu Thanh.
Tiếp nhận ánh mắt người đối diện, Cao Chiêu Thanh không những không hiểu ra chuyện lại còn lên giọng khoe khoang khả năng mua đồ ăn của mình: “Sao? Sợ anh mua đồ không ngon cho hả? Anh mua đa dạng lắm nhé, bánh bao hấp nè, bánh mật nè. Muốn ăn gì thì ăn.”
Không đỡ nổi. Hoàng Chí Lỗi phải gác lại mối se duyên này thôi.
“Tới ăn đi.” Cao Chiêu Thanh vẫy tay gọi tiểu học muội.
Tạ Uyển Doanh gọi điện cho giáo sư Tôn. Lý Khải An ăn rồi không cần gọi nữa. Tôn Ngọc Ba nhận được điện thoại nói: “Tôi ăn rồi. Vừa định mua cho em nữa.” Lại gửi tin nhắn cho Triệu Điềm Vỹ báo không phải mua đồ ăn sáng cho cô nữa.
“Tới đây ăn thôi.” Cao Chiêu Thành mở một hộp bánh mật mời cô.
Thơm quá. Ngửi mùi đã thấy chảy nước miếng.
Cầm đũa lên ăn một miếng lớn, nghe thấy thấy anh Hoàng vui tươi nói.
“Anh Hạ, sao bây giờ anh mới tới?” Hoàng Chí Lỗi kêu lên.
Một bác sĩ nam tiến vào cửa, hình như là đi theo sau Cao Chiêu Thành, họ Hạ, tên Đông Hiền, là bác sĩ ICU. Chiều cao so với Cao Chiêu Thành không chênh lệch lắm, tóc ngắn hơn và khuôn mặt gầy hơn so với Cao Chiêu Thành, da trắng, lông mày hơi mảnh, mũi cao. Nghe nói là cùng khoá với Cao Chiêu Thành.
“Trên đường gặp anh Cao đang mua bánh mật nên tới ăn ké.” Hạ Đông Hiền nói.
Vừa nghe giọng của người này, Tạ Uyển Doanh đang ăn bánh mật thì nghẹn ngang ở cổ họng: giọng nam gọi cô ở tầng hai tối hôm qua có phải là người này không?
Cô quên hết chuyện đêm qua bị tên trộm bắt vì phải chữa bệnh cho bệnh nhân giường số 23. Có cần báo cáo lại với giáo sư không? Tạ Uyển Doanh nghĩ trong lòng.
“Ngồi đi.” Cao Chiêu Thành kéo cái ghế cho bạn học ngồi bên cạnh, hỏi anh “Đại lãnh đạo sao rồi?”
“Anh nghe nói lúc nào?” Hạ Đông Hiền hỏi lại.
“Không nói được có đúng không?”
“Hôm qua lúc tôi nhận ca thì tình hình đã chuyển biến tốt hơn, đoán chừng hôm nay sẽ có người phát thông báo, chắc là mọi người cũng biết rồi.” Hạ Đông Hiền nói.
Đại lãnh đạo? Tạ Uyển Doanh vừa ăn vừa nghe các anh nói về tin tức trong bệnh viện.
“Tôi nghe nói Tào Dũng đích thân qua đó tiếp nhận bệnh nhân về bệnh viện của chúng ta.” Cao Chiêu Thành xác thực thông có sai hay không.
“Không còn cách nào, địa điểm xảy ra tai nạn rất nhỏ, bệnh nhân được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ bên đó không có đủ năng lực, sợ rằng đi nửa đường bệnh nhân sẽ chết mất. Tào Dũng tiếp nhận cuộc gọi khẩn cấp từ Viện trưởng Ngô, mới rạng sáng đã qua đó. Tào Dũng quả thực rất tài giỏi, đến bệnh viện địa phương nhỏ không có máy chụp CT nhưng anh vẫn có thể trực tiếp đánh giá chỗ xuất huyết trước tiên phải dẫn lưu não cho bệnh nhân, gặp tràn dịch màng phổi thì trực tiếp cắm ống dẫn lưu, bảo toàn tính mạng bệnh nhân rồi đưa trở về bệnh viện chúng ta.”