Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 569 - Chương 569 - Làm Cho Bệnh Nhân Sợ Hãi

Chương 569 - Làm cho bệnh nhân sợ hãi
Chương 569 - Làm cho bệnh nhân sợ hãi

Ngồi vào trong xe, nhìn đàn anh sắp lái xe đi, Tạ Uyển Doanh nhớ tới chuyện đáp ứng Hồ đại ca, nói: "Đàn anh Tào có thể giúp Hồ đại ca lập danh sách kiểm tra không ạ? Anh ấy có thể bị viêm túi mật.”

Tào Dũng vặn chìa khóa ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn về phía mặt cô.

Trong mắt Tạ Uyển Doanh toát ra dấu chấm hỏi.

“Doanh Doanh, quan tâm bệnh nhân là chuyện tốt, nhưng em không sợ sao?” Tào Dũng cố gắng cẩn thận hỏi cô, sợ chạm vào ký ức không tốt của cô.

"Lúc đó em cũng có sợ, nhưng sau đó mọi chuyện qua rồi nên em không còn sợ nữa." Tạ Uyển Doanh thoải mái cười một chút, sẽ không ngốc đến mức đem loại chuyện này nhớ thương làm cho chính mình không dễ chịu.

Hai bàn tay vươn tới trước mặt, lòng bàn tay mạnh mẽ rắn chắc ôm lấy mặt cô, cố định đầu cô. Tạ Uyển Doanh giật mình, trong nháy mắt không dám nhúc nhích. Tầm mắt đàn anh Tào trước mắt giống như X-quang, muốn quét qua đầu cô, có thể muốn xem rốt cuộc đầu cô có bị hỏng hay không.

Trong lòng Tào Dũng nghĩ: Không nói đến con gái, con trai cũng đồng dạng đều sẽ bị dọa đến mấy ngày sau không thể thư giãn, làm sao cô có thể nhanh như vậy đã làm như chuyện gì cũng không có? Làm cho anh muốn phát huy chút tác dụng an ủi cũng không được?

"Đàn anh, em không sao đâu."

"Không, anh cảm thấy người có sao là chính anh."

Tạ Uyển Doanh: ... Cái này? Sao mà cô lại nghe không hiểu lời nói của đàn anh Tào?

Thấy biểu tình ngây thơ của cô, Tào Dũng nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ trên khóe miệng giống như tràn đầy mặt trời màu vàng.

Khuôn mặt tươi cười của đàn anh giống như một bức tranh, Tạ Uyển Doanh cảm giác trước mắt rất sáng, cả thế giới tràn ngập ánh nắng ấm áp.

"Em..." Tào Dũng cười đến không biết nên nói cái gì cho phải, một cô gái bình tĩnh như vậy, anh chưa bao giờ thấy qua: "Không có việc gì, trở về sẽ cho người ta mở lịch kiểm tra.”

"Cám ơn đàn anh Tào."

"Nếu không để cho đàn anh Hoàng của em mở, hai người bọn họ không phải là đồng hương sao?"

"Chỉ sợ không tốt lắm. Hồ đại ca không muốn đàn anh Hoàng biết. Đàn anh Hoàng biết chắc chắn lại muốn cằn nhằn, anh ấy sợ.”

Sau khi nghe cô kể lại, Tào Dũng liền buông ra, hai hàng lông mày lộ ra vẻ nghiêm trang: Xem ra trở về phải giáo dục lại người đàn em ngu ngốc kia phải làm bác sĩ như thế nào. Làm như thế nào mà lại để cho bệnh nhân sợ hãi không đến thăm bệnh.

Trở lại bệnh viện.

Bước vào khoa ngoại thần kinh đã lâu không trở về, Tạ Uyển Doanh tràn đầy hoài niệm: đó là khoa lâm sàng mà cô học vào ngày đầu tiên sau khi cô sống lại, hơn nữa còn quen biết hai đàn anh giỏi nhất, ấn tượng rất sâu sắc.

Không làm chậm trễ thời gian của đàn anh, Tạ Uyển Doanh tìm phiếu kiểm tra viết cho Hồ đại ca, lại để đàn anh Tào ký tên.

Nghe nói bọn họ đã trở lại, Hoàng Chí Lỗi đi vào phòng làm việc của Tào Dũng, thấy tiểu học muội đang tìm phiếu kiểm tra hỏi: "Em bị sao vậy, bị thương sao?”

"Không phải mở cho em." Tạ Uyển Doanh thanh minh.

"Mở cho đàn anh Tào sao?"

Đồ ngốc! Tào Dũng đang rót nước quay người lại, một đôi mắt nhìn vào đầu học đệ.

Hoàng Chí Lỗi nhanh chóng lấy hai tay che miệng mình: Đàn anh, em biết sai rồi!

"Trước khi cậu nói chuyện, chức năng của khu 22 có thể điều về một ít." Tào Dũng huấn luyện học đệ xong, quay người lại tiếp tục rót cốc sữa nóng cho tiểu học muội.

"Vâng, đàn anh, em cũng cảm thấy bán cầu trái của bộ não em cần phải cố gắng rèn luyện thêm." Hoàng Chí Lỗi gật đầu nói.

"Đàn anh Hoàng, anh ăn bánh ngọt đi. Họ đã tặng nó. Em không thể ăn hết một mình.” Tạ Uyển Doanh chỉ vào chiếc bánh ngọt mang về từ cục thành phố cho đàn anh Hoàng.

Tiểu học muội đi đến chỗ cảnh sát một chuyến lại còn thuận tay mang về một cái bánh ngọt? Hoàng Chí Lỗi đỡ kính, nghĩ: Chẳng lẽ người của đồn cảnh sát cũng muốn cướp tiểu học muội sao?

Bình Luận (0)
Comment