Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 571 - Chương 571 - Không Coi Cô Là Con Gái Sao

Chương 571 - Không coi cô là con gái sao
Chương 571 - Không coi cô là con gái sao

"Không phải là cô ấy muốn nói sao?" Phó Hân Hằng nói.

Cái người máy này, có thể có một chút tình cảm không, đối với các cô gái phải có một chút yêu thương chứ. Chu Hội Thương đưa tay sờ lên mặt: Cục diện này không ai có thể giải quyết được.

Giáo sư Phó căn bản không xem cô ấy là con gái. Tạ Uyển Doanh rõ ràng, nói: "Đúng lúc em cũng muốn cùng giáo sư Phó thảo luận mấy vấn đề về y học.”

Khóe môi Phó Hân Hằng cong lên, ngón tay chỉ vào cô: "Được, em nói xem.”

Tào Dũng nhìn cô từ đầu tới cuối không buông tay áo anh ra, trong lòng bắt đầu suy tư ý nghĩa của hành động này của cô, vì thế không ngăn cản cô nói tiếp.

Chu Tuấn Bằng nháy mắt với đồng hương Hoàng Chí Lỗi: Tiểu học muội của cậu lá gan cũng lớn quá phải không?

Vừa rồi là tình cảnh gì, hai giáo sư lớn đang giằng co với nhau mà cô dám mạnh mẽ chen vào.

Hoàng Chí Lỗi đối với việc này chỉ biết đỡ kính: Đúng vậy, tiểu học muội từ trước đến nay là như vậy, bằng không làm sao có thể bị người ta gọi là đầu gỗ.

"Giáo sư Phó, bây giờ em sẽ nói lại cảnh tượng ngày đó." Tạ Uyển Doanh nói.

Mọi người nghe thấy lời này của cô, khuôn mặt hiện ra một tia khẩn trương.

"Em có muốn ngồi xuống trước rồi nói sau hay không." Chu Hội Thương kéo ghế cho cô ngồi.

"Không cần đâu ạ. Ngày hôm đó em đã không nhìn thấy người đó trông như thế nào." Tạ Uyển Doanh khéo léo cự tuyệt ghế dựa, giọng nói rất bình tĩnh.

"Để cho cô ấy nói." Phó Hân Hằng nói, hai mắt dán chặt vào biểu cảm của cô tương tự với anh ấy: "Từ khi tôi nghe nói cô ấy có thể dưới tình huống như vậy vẫn có thể tự mình vây khốn tội phạm trước. Đầu óc của cô ấy tuyệt đối sẽ không dễ sụp đổ giống như những người khác, tỉnh táo hơn bất cứ ai.”

"Nhưng mà, điều này không có nghĩa là em ấy không phải là một cô gái." Chu Hội Thương rải một chút tình cảm của con người lên trên đầu người máy, người nên tỉnh táo hẳn phải là anh ấy đi.

Phó Hân Hằng không trộn lẫn với người thích đùa giỡn này, nói với Tạ Uyển Doanh: "Em tiếp tục nói đi.”

Tạ Uyển Doanh gật đầu, không phát hiện tay mình vẫn nắm lấy tay áo người nào đó không buông: "Lúc ấy em từ phòng khám trở về phòng nội trú, lúc sắp đi tới cầu thang bộ phận nội trú, đột nhiên ý thức được phía sau có tiếng bước chân đi theo. Em nghĩ anh ta thừa dịp em đang chờ thang máy để động thủ, vì vậy em đã chạy lên cầu thang bộ. Anh ta cũng leo cầu thang với em. Vì vậy, em đã phát hiện ra một chuyện.”

"Chuyện gì?"

"Tiếng hít thở của anh ta giống như sắp hết hơi. Nhiều người đàn ông hút thuốc, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi có triệu chứng của viêm phế quản mãn tính. Thế nhưng, dựa vào cảm giác của em lúc ấy, biết rõ tiếng hít thở của anh ta không phải là người khỏe mạnh, nhưng dự đoán được anh ta vẫn có thể đuổi kịp em. Em không dám leo cầu thang nữa liền chạy lên tầng hai và sử dụng những con đường phức tạp để trì hoãn thời gian anh ta đuổi kịp em. Cho đến khi anh ta bị em nhốt trong phòng đựng đồ. Thanh âm anh ta đập cửa rất lớn, kèm theo tiếng thở dốc, nhưng đồng thời khí lực lại giống như một tên điên. Có thể là anh ta không hút thuốc. Không biết mấy vị giáo sư nghe em miêu tả như vậy có phải có cảm giác tương tự hay không?”

Một số giáo sư chìm vào suy nghĩ của họ.

"Trước tiên em nói rõ ràng, tại sao em lại cho rằng anh ta hụt hơi do viêm phế quản chứ không phải vì chạy bộ? Hơn nữa, phụ nữ chạy bộ bình thường đều kém đàn ông, chuyện em bị anh ta đuổi kịp không phải là rất bình thường sao?” Phó Hân Hằng nói.

Trái tim của những người khác lỡ một nhịp: người máy cuối cùng đã nhận ra rằng cô ấy là một cô gái.

"Giáo sư Phó. Đầu tiên, em chạy nhanh hơn một nửa số chàng trai trong lớp của em.” Trước tiên Tạ Uyển Doanh bác bỏ lời nói phía sau.

Này. Chu Hội Thương lại sờ mặt mình: Lời này của cô vừa nói ra, về sau người máy này sẽ càng không coi cô là con gái. Còn nữa, nam sinh lớp cô đang làm cái gì vậy? Các môn thể thao đối với một nửa số họ là vô ích sao?

Hoàng Chí Lỗi và những người khác cũng cảm thấy rằng các học đệ lớp này thật sự là...

Bình Luận (0)
Comment