"Đúng vậy, chị ấy tuy rằng có một số ưu điểm, nhưng nhược điểm của việc đặt nội khí quản là điều hiển nhiên. Khoa gây mê không cho tiền bối của chị ấy đưa chị ấy đi vì anh ấy không đủ nghiêm khắc với chị ấy, vì vậy cuối cùng em đã chọn em sẽ đưa chị ấy đi. Em không ngờ sau này lại xảy ra chuyện đó, là lỗi của em và em đã xem nhẹ nó. Kể từ đó, em chỉ biết đến thầy, và em sợ rằng thầy không giống như chị ấy. Có tự tin thái quá hay không? Bây giờ em đã thấy cuộc phẫu thuật của thầy, em nghĩ nó nên là cái sau. Sự khác biệt giữa thầy và chị ấy không phải là kiêu ngạo, mà là khiêm tốn.”
Tạ Uyển Doanh: Bác sĩ Trương, lời này của bác sĩ Trương, có chuyện gì xảy ra vậy, tại sự kiêu ngạo của chị ấy lại biến thành sự khiêm tốn quá mức.
"Bình thường những người có tài năng như em đã nói về điều này từ lâu.” Trương Đình Hải nói rằng nhiều sinh viên y khoa mà anh biết đều như vậy, vì vậy anh không thích sinh viên y khoa vì điều này, và một số trong số họ dễ trở mặt và nghĩ rằng giáo sư đang nhắm vào mình như vậy rất là khó để đào tại tốt. “Tôi luôn nghĩ rằng mình đã đúng khi nhận được một số kết quả. Em thực sự là người rất tự giác và khiêm tốn. Tôi chưa bao giờ thấy một người nào mâu thuẫn như em.”
Cô ấy không nghĩ mọi thứ đều đúng, cô ấy nhấn mạnh vào những gì cô ấy cho là đúng sau khi phân tích lý trí.
"Đúng vậy, tôi không biết em là người như vậy cho đến khi chuyện này xảy ra.” Trương Đình Hải thừa nhận rằng anh đã hoàn toàn hiểu lầm cô.
"Bác sĩ Trương, những chuyện vừa qua này có thể có chút hiểu lầm lẫn nhau, em sẽ quay lại nói với chị hai, chị ấy nhất định có thể hiểu được thầy. Chị ấy là một người tốt, em xin đảm bảo với bác sĩ Trương ở điểm này.” Tạ Uyển Doanh nghiêm túc nói.
“Tôi không cần em ấy hiểu tôi.” Trương Đình Hải khinh thường nói: “Tôi cũng như em, cứ khăng khăng làm theo ý của mình. Người khác có hiểu hay không là chuyện của họ.”
"Nhưng em nghĩ chị của mình nhất định muốn biết tiền bối của mình thật sự có đối tốt với cô ấy không."
Trương Đình Hải dường như muốn trợn mắt với cô và chịu thua: “Chỉ cần nói chuyện với em ấy nếu em muốn. Nhưng em ấy nên biết, nếu em ấy không cố gắng bù đắp khuyết điểm của mình, sẽ không thể ở lại. Hiệp hội Y khoa Quốc gia bây giờ, đó chỉ là bước đầu tiên. Thế thôi, con đường phía trước còn dài, làm thế nào để thăng tiến sẽ là một vấn đề lớn. Em ấy không thể làm bác sĩ nội trú cả đời, phải không?”
Tạ Uyển Oánh gật gật đầu: "Em sẽ nói với chị ấy."
"Em ấy...” Trương Đình Hải nhìn hai cánh tay Tạ Uyển Doanh một lần nữa: "Trước tiên rèn luyện thân thể tốt rồi nói sau, ít nhất hãy đạt tới trình độ của em."
Việc rèn luyện thân thể so với việc học còn khó hơn. Tạ Uyển Doanh biết, có đôi khi chỉ có một mình cô kiên trì chạy bộ mà thôi.
Sau khi tiễn bác sĩ Trương đi, trở lại phòng làm việc của đàn anh Tào, mở bản siêu âm cho đàn anh Tào ký tên. Tạ Uyển Doanh đột nhiên nghĩ rằng không có báo cáo từ giáo sư Nhậm. Nếu là trước đây, giáo sư Nhậm đã vội vàng chạy tới từ sớm.
"Giảng viên Nhậm của em hôm qua đã đi giảng bài ở nơi khác, sáng mai mới trở về." Tào Dũng liếc nhìn vẻ mặt của cô rồi nói với cô.
Giáo sư không chỉ là giáo sư trong lớp của họ, đồng thời còn là một ông trùm nổi tiếng trong giới giải phẫu học, đi ra ngoài giảng dạy học thuật là chuyện thường xuyên.
Thì ra là như thế, tránh được một kiếp. Tạ Uyển Doanh nghĩ.
Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi không thể nhịn được cười khi nhìn thấy hai ký tự mừng rỡ được viết rõ trên khuôn mặt của cô, họ không quên những gì cô nói về việc viết một trăm bài phê bình.
Vui mừng chưa được bao lâu thì có cuộc gọi đến ngay sau đó. Tạ Uyển Doanh nhìn thấy người liên lạc hiển thị trên điện thoại di động là giáo sư dẫn dắt, da đầu cô tê dại: "Giáo sư Nhậm."
"Em biết thầy đi công tác đúng không? Sáng mai sau khi hạ cánh em hãy đến sân bay đón thầy. " Nhậm Sùng Đạt hạ lệnh cho cô, dự định bắt đầu giáo dục cô từ giây phút xuống máy bay.
"Vâng, giáo sư Nhậm." Tạ Uyển Doanh tiếp nhận nhiệm vụ của giáo sư.