Không làm thì đại biểu bác sĩ khi đối mặt với uy hiếp tử vong cảm thấy khiếp đảm, tỏ vẻ đầu hàng tử thần, sức mạnh phá hủy tâm lý mang đến cho người xung quanh là có thể tưởng tượng được.
Điều gì sẽ xảy ra sau khi bệnh nhân chết? Phải xem bác sĩ làm như thế nào, nếu người ở hiện trường tận mắt nhìn thấy bác sĩ là toàn lực ứng phó nhưng vẫn không cách nào cứu được tính mạng bệnh nhân, người bên cạnh nhìn cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Tại sao lại như vậy? Biết trên thế giới này có những người đang cố gắng cứu mạng đồng bào mình, trong lòng luôn có được một chút an ủi. Cho nên trong ngành này, tiền bối dạy hậu bối luôn nói, cấp cứu phải có người nhà bệnh nhân ở đó. Đây là trách nhiệm của bác sĩ và là một động thái quan trọng để tránh rủi ro trong ngành.
Bạn không thể lãng phí một giây phút nào. Nhậm Sùng Đạt mặc áo phẫu thuật dùng một lần, đeo khẩu trang và găng tay. Tạ Uyển Doanh muốn làm trợ thủ của giảng viên, cũng là trang phục giải phẫu dùng một lần, mũ, gang tay và khẩu trang cũng đã sẵn sàng.
Theo quy tắc phẫu thuật thần kinh, tìm đường giữa, tiếp theo xác định vết mổ phẫu thuật.
Đồng chí cảnh sát giao thông đứng ở vòng ngoài giúp cầm điện thoại di động ấn loa ngoài, giọng nói của Tào Dũng từ đối diện thỉnh thoảng truyền tới hướng dẫn người thao tác tại hiện trường: "Không có phim chụp, kỳ thật tình huống này không có đủ thời gian cho phép chụp phim, phải tranh thủ từng giây từng phút. Vì vậy, mọi người không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Đàn anh Tào dùng từ "mọi người", chẳng lẽ biết cô đang ở hiện trường? Trong đầu Tạ Uyển Doanh không khỏi chợt lóe lên ý niệm.
Nhớ rõ vừa rồi giảng viên từ đầu tới cuối không cùng đàn anh Tào nhắc tới sự tồn tại của cô, có lẽ "mọi người" mà đàn anh Tào nói là chỉ những người khác.
Cô sai rồi.
Thanh âm của Tào Dũng từ đối diện truyền đến nhằm thẳng vào cô, nói: "Tôi biết Doanh Doanh ở bên cạnh cậu. Nếu lúc nào cậu cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, không yên tâm, chi bằng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, hỏi ý kiến của cô ấy một chút để giảm bớt sự lo lắng.”
Đàn anh thật sự là thần cơ diệu toán, như vậy mà có thể đoán chuẩn rằng cô đang ở đây? Trong lòng Tạ Uyển Doanh có một chuỗi dấu chấm than.
Bên này Nhậm Sùng Đạt là nhân vật chính của cuộc đối thoại nghe được bạn học cũ Tào Dũng nói, nội tâm nhất định phải chửi bới: Cậu đang nói cái gì, tôi không phải cậu, trong mắt người tình hóa Tây Thi, đừng có lôi kéo tôi. Hơn nữa, nếu đổi lại là cậu, dưới tình huống này có thể có tâm trạng nhìn cô gái mình thích sao?
Hừ hừ. Trong lỗ mũi Nhậm Sùng Đạt phun ra hai tiếng rầu rĩ.
Tào Dũng nghe ra tiếng lòng của anh ấy, ngữ khí không có một chút nào làm cho anh ấy cảm thấy thoải mái lại, càng bén nhọn hơn: "Em ấy không phải là sinh viên đắc ý mà cậu bồi dưỡng ra sao? Cậu không sẵn sàng tin tưởng khả năng của em ấy với tư cách là giảng viên của em ấy sao? Cậu không muốn có một trợ lý đáng tin cậy trong phẫu thuật để giúp cậu à?”
Tạ Uyển Doanh ở bên nghe vậy trong lòng nhảy dựng lên: Lúc đàn anh Tào nói chuyện thì ra cũng có thể giống như một con dao phẫu thuật, mổ thẳng vào lòng người.
Không thể làm một bác sĩ phẫu thuật nếu không có sự quyết đoán. Vô luận là giáo sư Đàm hay giáo sư Phó, người nào mà không nói chuyện khiến người ta cảm thấy run rẩy.
Chỉ có thể nói ngày thường cô quá dễ dàng bị khuôn mặt soái ca thích cười của đàn anh Tào lừa gạt.
Nhìn xem, ngay cả giảng viên cũng bị đàn anh Tào hù dọa đến cứng người.
Nhậm Sùng Đạt không dám kêu rên, bị bạn học cũ mắng một trận này làm cho đầu anh ấy thanh tỉnh không ít: Sinh viên mình bồi dưỡng ra đương nhiên là anh ấy phải tin tưởng. Đầu óc anh ấy không nên suy nghĩ lung tung. Lúc này bạn học cũ Tào Dũng thật sự không có nghĩ lung tung mà chính là anh ấy nghĩ lung tung, thật mất mặt.
"Cậu biết em ấy ở đây sao?" Nhậm Sùng Đạt khàn giọng hỏi anh, nghĩ có phải anh yêu người ta đến mức có thể cảm giác từ xa hay không, quả thực là một kỳ tích khác.
"Nếu không phải có em ấy thì tôi không tin cậu dám có ý niệm làm như vậy trong đầu? Đừng hỏi tôi làm thế nào mà biết được. Cậu và tôi đã quen biết nhau quá lâu rồi.” Tào Dũng nhấn mạnh thanh âm nói.