“Y tá cầm một máy đo huyết áp điện tử đến đo huyết áp cho cô ấy, nhưng không đo được. Người giám hộ đã biến mất. Em đã tiêm thuốc cho những người bị thương, lấy máu cho họ, họ nói không muốn em làm tự họ sẽ làm. Bản thân họ không lấy được máu liền tìm một thực tập sinh, muốn phẫu thuật cắt tĩnh mạch cho cô ấy mà không có sự giám sát của giáo sư, lại không nghĩ tới việc lập phiếu kiểm tra cho bệnh nhân đưa đi xét nghiệm CT trước. ”
Điều này có nghĩa là phòng cấp cứu tại bệnh viện trực thuộc trường cũ của họ? Đàm Khắc Lâm và Tôn Ngọc Ba cùng nhau nghe ở hiện trường rất kinh ngạc.
"Cấp cứu ở Bắc Đô 3 tương đối hỗn loạn." Thi Húc nhớ lại nói.
“Cậu đã từng đến đó?” Lưu Trình Niên hỏi.
Mấy người bọn họ đều xuất thân từ Bắc Đô, nhưng phía bắc đều có mấy bệnh viện liên kết, bọn họ không nhất định tất cả đều ở Bắc Đô 3.
"Đàn anh Thôi vừa mới được điều đến khoa ngoại tổng quát của Bệnh viện Bắc Đô 3 làm phó chủ nhiệm, tuần trước cùng tôi nói chuyện điện thoại rất nóng giận, nói trật tự cấp cứu bên đó rối tinh rối mù. Nhiều lần còn bị trì hoãn cho đến khi bệnh nhân hấp hối trước mới nhớ đến việc tìm khoa phẫu thuật.
“Tại sao?”
“Xung quanh đó chỉ có ở đó là bệnh viện top 3, tất cả bệnh nhân đều hướng về Bắc Đô. Giường cấp cứu chỉ có hai mươi giường, không thể nào đủ, không muốn nhận bệnh nhân nữa, xử lý không hiệu quả, chỉ muốn ép bệnh nhân tự đi và chuyển viện. Vấn đề là một số bệnh nhân căn bản không thể chuyển viện. ”
“Không thể xử lý cấp cứu sau khi nhận bệnh nhân phẫu thuật sao?”
"Phòng phẫu thuật làm sao có thể lúc nào cũng có giường trống để cấp cứu, cho nên số giường cấp cứu phải đủ, san sẻ với phòng bệnh có một số bệnh nhân không cần phẫu thuật cấp cứu ngay lập tức. Tòa nhà cấp cứu Quốc Hiệp có sáu mươi giường quan sát, được gọi là trường hợp cấp cứu khủng khiếp nhất thành phố, giường đều đầy. Hai mươi giường bệnh ở Bắc Đô 3 có thể làm gì? Các phòng bệnh viện khác đột nhiên có nhiều bệnh nhân đều phải ngủ hành lang, phòng bệnh viện của chúng tôi theo tính toán, về cơ bản không có hành lang để ngủ. ”
Lưu Trình Nhiên và Tôn Ngọc Ba hiểu: Bọn họ quả thật là công việc của bệnh viện top 3 toàn quốc, thực lực đứng đầu.
"Bệnh viện nói về tỷ lệ xoay chuyển giường bệnh. Tỷ lệ xoay chuyển giường bệnh phẫu thuật ở Bắc Đô 3 quá kém, làm phẫu thuật xong không có giường nằm liền tranh chấp với cấp, chỉ trích bệnh nhân cấp cứu dù khẩn cấp hay không khẩn cấp thì toàn bộ đều đưa đến khoa phẫu thuật. Cấp cứu nghe xong không vui không nhận muốn bệnh nhân để bệnh nhân tự đi. Đàn anh Thôi được điều qua chính là vì nắm bắt tỷ lệ xoay chuyển giường bệnh của khoa ngoại tổng quát. Thi Húc nói: “Nhưng theo anh ấy thấy, trước khi tòa nhà cấp cứu được xây dựng xong, đừng nghĩ rằng những người cấp cứu đó có thể thay đổi tật xấu thích nhận bệnh nhân thì nhận, không nhận thì rì hoãn, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn thôi.”
Những người khác nghe xong lời này của anh tim trở nên căng thẳng: mạng sống của bệnh nhân này bị treo lơ lửng!
Người dân muốn đưa bệnh nhân đến bệnh viện tốt nhất, nhưng bác sĩ giỏi của bệnh viện tốt cần có thời gian mới có thể cứu người, thật không bằng đi bệnh viện kém hơn một chút.
"Đó là lỗi của em. Giáo sư Đàm, em chỉ nghĩ đến tình trạng bệnh nhân mà không nghĩ đến yếu tố chết người nào khác, em nên suy nghĩ lại việc đưa bệnh nhân đi đâu.” Tạ Uyển Doanh ở đối diện nói.
Sinh viên nói rằng đã học được bài học. Đàm Khắc Lâm nghĩ đến tai mình chẳng lẽ ảo giác. Không biết sinh viên có nhận ra giọng nói của mình có thay đổi hay không, giáo sư này dù sao cũng đã nghe ra: giọng nói của em ấy mang hơi khàn khàn, là muốn khóc sao?
Vì chuyện này mà khóc? Thật kỳ lạ mà. Em ấy đã có phải đã gặp một sự cố tương tự trước đây. Tại sao lần này lại khóc? Trước đây anh và các giáo sư khác muốn sinh viên có cảm xúc để chứng minh rằng em ấy không phải là người bị đóng băng là rất khó khăn
Trong bất giác, giọng nói lạnh lùng của Đàm Khắc Lâm trở nên dịu đi một chút : "Em có chắc là không có bác sĩ nào khác ở hiện trường không?"
“Không có, y tá chỉ gọi một bác sĩ khoa nội họ Diệp đến.”