“Miệng người này thật ngọt.” Thường Gia Vĩ quay đầu hỏi bạn cũ: “Chẳng lẽ cô gái này đến theo đuổi cậu?”
Phó Hân Hằng ném cho tên công tử ăn chơi này một ánh mắt nghiêm nghị: suy nghĩ vớ vẩn, trong đầu chỉ chứa mỗi chữ sắc thôi.
Dù sao, đây là trà ngon, Thường Gia Vĩ cứ lén lấy một hộp ôm trong tay trước đã.
Phó Hân Hằng thấy vậy, cầm lấy hộp trà để ra phía sau bàn làm việc, đỡ phải bị người khác lấy trộm nữa.
Nhìn thấy hành động này của anh ấy, Thường Gia Vĩ lại có chuyện để nói: “Cậu quý đồ cô ấy tặng vậy.”
“Tôi trả tiền.” Phó Hân Hằng muốn gõ vào đầu anh ta một cái.
“Bao nhiêu tiền vậy?” Chu Tuần Bằng cười, kéo góc áo Ngô Lệ Tuyền hỏi.
“Anh trả tiền sao?” Ngô Lệ Tuyền không chắc chắn hỏi lại.
“Đúng vậy.” Chu Tuấn Bằng nói, trà mua về cho mọi người trong khoa cùng uống, tính vào tiền thưởng hoạt động trong khoa. Vừa khéo anh ấy quản lý bộ phận tài vụ của khoa.
“Vậy…” Ngô Lệ Tuyền ước tính một con số mà mình đủ vốn là được, coi như làm một việc tốt giúp cho bạn thân.
Thường Gia Vĩ biết rõ giá thị trường nghe thấy con số mà cô báo, kinh ngạc hỏi: “Cô bán giá này không lỗ sao?” Hỏi rồi lại nhìn qua bạn học cũ: “Cậu chắc chắn người này không phải đến theo đuổi cậu? Nếu không sao lại làm chuyện kinh doanh thua lỗ như vậy?”
Phó Hân Hằng trừng mắt với anh ấy nói: “Cô ấy là bạn của Tạ Uyển Doanh.”
“Ồ ồ.” Biểu cảm của Thường Gia Vĩ lập tức thay đổi, trên mặt mang theo một vài tia gian xảo hỏi Ngô Lệ Tuyền: “Trà của cô chỉ giao đến đây thôi sao.”
“Đợi lát nữa tôi sẽ giao qua cho bác sĩ Khương, cô ấy thích trà trắng.” Ngô Lệ Tuyền trả lời.
“Ngoài hai người này còn có ai nữa không? Có khoa ngoại thần kinh không? Hoặc là người của khoa ngoại tổng hợp?”
“Bọn họ hình như đều không có hứng thú với trà.”
Một bọn ngốc mà, chẳng lẽ không biết bạn thân của Tạ Uyển Doanh giống như là đang muốn lôi kéo quan hệ sao? Thường Gia Vĩ nghĩ, được cái bạn cũ của mình lần này không giả vờ ngốc nữa.
Giao trà xong, Ngô Lệ Tuyền định đi, lại suy nghĩ có nên hỏi thăm những người ở đây chuyện bạn thân khóc không.
Một tiếng bíp, Thường Gia Vĩ nhận được một tin tức lớn mà bạn cũ ở bệnh viện Bắc Đô 3 báo: “Khoa cấp cứu Bắc Đô 3 có chuyện rồi?”
“Đúng vậy, có chuyện lớn rồi, sắp bị chỉnh đốn. Bọn họ xém chút dẫn đến cái chết cho con dâu của phó cục trưởng Từ.”
Phó Hân Hằng không thích tám chuyện dừng chân, quay người lắng nghe.
“Thật là chuyện lớn rồi!” Thường Gia Vĩ gào lên một tiếng nói.
“Đúng vậy, toàn bộ lãnh đạo đã tan làm đều phải quay lại bệnh viện. Nghe nói có nhắc đến Đàm Khắc Lâm và sinh viên của anh ấy gọi là Tạ Uyển Doanh. Nói là nếu như không có cô ấy gọi cho Đàm Khắc Lâm xin giúp đỡ tìm Thôi Thiệu Phong đến, đoán là con dâu của cục trưởng đã chết rồi. Đàm Khắc Lâm nhận học trò nữ khi nào vậy?”
Người của Bắc Đô cũng biết Đàm Khắc Lâm không nhận học trò. Muốn để Đàm Khắc Lâm tự mình thừa nhận ai đó là sinh viên của anh ta còn khó hơn lên trời.
Thực ra muốn các bác sĩ nổi tiếng này nhận học trò không khó, chỉ cần người hoc trò này thật sự có bản lĩnh có thể làm cho giáo sư rạng rỡ mặt mày, thì giáo sư nào mà không muốn nhận là sinh viên của mình chứ.
Có thể thấy, Tạ Uyển Doanh đã làm cho Đàm Khắc Lâm rất có thể diện, vì vậy Đàm Khắc Lâm nhận cô ấy là học trò.
“Sinh viên này của anh ấy rất thú vị, không biết trong tình huống nào mà cứu được con dâu của cục trưởng nhà người ta.”
Thường Gia Vĩ gật đầu, đối phương không biết sao, đến người máy đang đứng đây còn có hứng thú với Tạ Uyển Doanh nữa là.
“Cháu trai của cục trưởng được đưa đến bệnh viện Quốc Hiệp của chúng ta rồi, bị tổn thương não.”
“Tào Dũng?”
“Đúng vậy, cậu ấy là bác sĩ mổ chính.”
Tào Dũng là một ngôi sao của Quốc Hiệp. Thường Gia Vĩ sờ cằm mình, làm bác sĩ, ai không muốn trở thành bác sĩ ngôi sao lớn như Tào Dũng. Mà nói đi cũng phải nói lại người ta đúng là có bản lĩnh.