Chương 606: Đánh cược khả năng thành công
Chương 606: Đánh cược khả năng thành công
Cô nhỏ Trương sốt ruột hỏi: “Lúc trước không phải chị nói bác sĩ đến kiểm tra phòng nói rằng mẹ chị có thể phẫu thuật mổ bụng truyền thống sao? Nói phẫu thuật nội soi khoang bụng khó thực hiện, không sạch sẽ.”
Làm sao, bà vốn cho rằng bệnh nhân giường số 11 và mẹ bà giống nhau. Bây giờ nghe được kết quả lại hoàn toàn khác nhau, đã chứng tỏ linh cảm không hay của bà. Cô nhỏ Trương rất lo lắng.
“Đúng vậy, lúc bác sĩ kiểm tra phòng buổi sáng đã nói với chúng tôi như vậy. Sau này…” Người nhà bệnh nhân số 11 lén lút báo tin cho cô nhỏ Trương: “Tôi nhờ bác sĩ Lý tìm bác sĩ Tạ giúp đỡ. Chúng tôi nghe nói bác sĩ Tạ từng giúp một bệnh nhân làm phẫu thuật nội soi khoang bụng mà ban đầu không thể thực hiện được. Người bên phòng bệnh của mẹ chị không phải cũng nói bác sĩ Tạ giỏi giang giống vậy sao? Bọn họ toàn là khen bác sĩ Tạ thôi.”
Những thông tin này cô nhỏ Trương đã nghe ngóng được hết rồi, nếu không đã không chủ động nhờ Đàm Khắc Lâm đề xuất Tạ Uyển Doanh giúp đỡ, nhưng bây giờ đã trở nên như vầy rồi.
“Cô không tìm bác sĩ Tạ sao?” Người nhà bệnh nhân giường số 11 hỏi.
“Bọn họ đâu có dám tìm bác sĩ Tạ.” Con trai của bà cụ giường số 8 xách bình nước nóng trở về, nghe được bọn họ nói chuyện nên xen vào góp ý với người ở giường số 9: “Bác sĩ Tạ lần trước có lòng tốt nhắc nhở chị dâu cô ấy là đừng đúc cho bệnh nhân ăn đậu phụ, kết quả bị chị dâu cô ấy mắng. Cái nết của gia đình bọn họ, bác sĩ dám chấp nhận rủi ro với họ, dám bảo bác sĩ Tạ đến giúp họ sao? Nếu tôi là bác sĩ, cũng sẽ giống như vậy, cách xa gia đình mấy người ra một chút.”
Người nhà bệnh nhân số 11 nghe được đây là nguyên nhân, hít vào một hơi lạnh, nghĩ người nhà họ Trương có phải ngốc rồi không, tới nằm viện mà không tin tưởng vào bác sĩ ở đây, vậy mà vẫn muốn trị bệnh sao?
“Là chị dâu tôi làm, không phải tôi!” Cô nhỏ Trương sắp bị oan đến khóc luôn rồi: “Tôi đã nói là tôi đến chăm sóc mẹ của chúng tôi, anh trai tôi nhất định nói không cần. Bởi vì công việc của tôi bận rộn hơn chị dâu, không giống như chị ấy, bây giờ hầu như không đi làm mà chỉ ở nhà chăm con.”
“Bác sĩ đã nói chuyện về tiền phẫu thuật, nói phẫu thuật nội soi khoang bụng cũng có rủi ro, cần tự chịu trách nhiệm.” Người nhà bệnh nhân giường số 11 đột nhiên đổi giọng, khuyên cô nhỏ Trương: “Để cho mẹ cô phẫu thuật mổ bụng truyền thống xong đi, cảm giác an toàn hơn nhiều, không cần mạo hiểm.”
Bọn họ muốn chạy ngàn dặm xa xôi đến Hiệp hội Y khoa Quốc gia làm phẫu thuật mổ bụng truyền thống sao? Cái giường này rõ ràng là khoe mẽ thôi phải không? Cô nhỏ Trương vỗ ngực thề thốt: “Chúng tôi biết, chúng tôi cũng có thể tự chịu trách nhiệm rủi ro.”
“Vấn đề là người nhà của cô không tin tưởng bác sĩ.”
Cô nhỏ Trương nhìn anh hai Trương đang đứng ở cửa phòng bệnh: “Anh hai, anh nói xem. Với tình hình này, ngày mốt mẹ phải phẫu thuật rồi.”
Sắc mặt anh hai Trương càng khó coi, hai tay chống nạnh giận dữ.
Không lâu sau, mẹ của Trương Vỹ đi mua đồ đạc quay trở lại, hỏi chồng mình: “Bác sĩ nói khi nào thì mẹ phẫu thuật?”
“Em qua đây!” Anh hai Trương gọi vợ ra ngoài.
Mẹ Trương Vỹ do dự bước ra ngoài với chồng.
“Bây giờ em lập tức đến xin lỗi với bác sĩ Tạ đi, rồi đi xin lỗi bác sĩ Đàm nữa.” Ngón tay anh hai Trương đặt lên mũi vợ: “Chuyện buổi sáng hôm nay em đã nói càn với cô ấy và bác sĩ Đàm, bây giờ nhắc đến người ta đều cảm thấy em không tin tưởng bác sĩ Tạ, không dám làm phẫu thuật nội soi khoang bụng cho mẹ chúng ta.”
“Mẹ làm phẫu thuật nội soi khoang bụng thì có liên quan gì đến Tạ Uyển Doanh?” Mẹ Trương Vỹ liên tục bác lời chồng: “Anh bị ngốc giống người khác sao? Cô ấy chỉ là một thực tập sinh.”
“Giường số 11 người ta tìm bác sĩ Tạ có thể thực hiện phẫu thuật nội soi khoang bụng, bệnh của người ta còn nặng hơn bệnh của mẹ chúng ta.” Anh hai Trương chỉ ra những sự thật rằng Tạ Uyển Doanh rất quan trọng, là bác sĩ then chốt có thể thực hiện cuộc phẫu thuật này cho bệnh nhân.
Mẹ Trương Vỹ không thể chấp nhận được, cãi nhau với chồng: “Chúng ta có thể xem xem, liệu giường số 11 có thể sống sót sau khi phẫu thuật hay không rồi lại nói tiếp.”
“Được rồi, nếu như cuối cùng là em sai. Trương Vỹ không cần phải đi du học nữa, trở về nước ngay cho anh!”