Có vẻ như phanh của xe ba bánh bị hỏng.
Cụ già đi đằng trước không né kịp, bị xe ba bánh trực tiếp đâm trúng. Cụ già ngã lăn ra đất không nói được lời nào.
Đáng sợ hơn là xe ba bánh đụng cụ già sau lại đụng phải tường rồi lật nghiêng tại chỗ. Ông chú đi xe ba bánh ngã xuống đất bất động.
Tai nạn bất ngờ khiến những người chứng kiến kinh ngạc. Ngay sau khi phản ứng lại Tạ Uyển Doanh phát hiện chỉ có cô và lớp trưởng là những người duy nhất nhìn thấy vụ tai nạn này.
Không thêm gì nữa Tạ Uyển Doanh nhanh chân chạy về phía người bị thương.
Nhạc Văn Đồng thấy cô chạy ra xa mười mấy mét. Mới nhớ lại chính mình định đi một bước.
“A a a!” Cụ già thở hổn hển kêu lên đau đớn.
Con hẻm này buổi tối căn bản không có đèn đường. Chẳng trách vừa rồi lại xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy.
Tạ Uyển Doanh nhanh chóng lấy đèn pin trong túi xách ra chiếu về phía cụ già, và ông chú lái xe ba bánh.
Nhạc Văn Đồng đuổi theo tới nơi không nghĩ ngay cả đèn pin mà cô cũng mang theo, trong mắt không khỏi thoáng qua vẻ giật mình. Người bình thường ai sẽ nghĩ trong túi xách lại có đèn pin cơ chứ!
Dựa vào kiến thức từ kiếp trước, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng phán đoán mức độ nghiêm trọng của hai người.
Ông chú bị thương ở đầu còn ông lão bị thương ở bắp đùi.
Vết thương ở đầu muốn xử lí thì phải cần đến máy khoan điện để dẫn lưu xương sọ. Nhưng bây giờ cô không có dụng cụ này trong tay, hơn nữa, diễn biến chấn thương sọ não cũng không nhanh như chấn thương đùi của ông lão. Nó nhanh như muốn đòi mạng.
Vết thương của ông lão được cho là bị đứt động mạch ở đùi.
Nếu đùi bị thương và động mạch chủ cũng bị thương thì máu có thể chảy không ngừng. Chẳng bao lâu trong cơ thể sẽ bị mất đi một nửa máu dẫn đến tử vong tại chỗ.
Nguyên tắc cấp cứu không phải là cứu người nào bị thương nặng mà phải căn cứ tình huống hiện trường để tổng hợp cân nhắc, người nào cần nhiều hơn và có thể cấp cứu tại chỗ nhanh hơn, cả hai đều cần đánh giá.
“Trước tiên xử lý vết thương ở đùi trước!” Tạ Uyển Doanh quyết định thật nhanh. Cô ngồi xổm bên cạnh cụ già hướng về phía lớp trưởng nói: “Đưa tất cả băng gạc mà cậu đã mua cho tớ, nhanh lên!”
Nhạc Văn Đồng nhìn ông chú đạp xe ba bánh ngã trên mặt đất liền cảm thấy nghiêm trọng hơn, trả lời: “Tớ sẽ đi xem ông chú đó.”
“Cậu đi xem cũng vô dụng. Ông chú ấy bị chấn thương sọ não, cậu sẽ không thể làm gì được. Chờ những người khác tới đưa ông chú ấy đi cũng không muộn.” Tạ Uyển Doanh nói: “Trong một vài phút nữa, cứu được cụ già quan trọng hơn.”
“Tại sao cậu lại biết?” Nhạc Văn Đồng hỏi cô.
Không kịp nói tỉ mỉ, Tạ Uyển Doanh giật lấy túi nhựa trong cửa hàng tạp hóa trên tay lớp trưởng, móc ra băng vải cùng băng gạc ở bên trong. Nhanh chóng dắc băng gạc lên rồi quấn băng vải lại. Còn băng vải thừa lại lấy kéo phẫu thuật cắt bỏ băng vải để buộc.
Hành động của cô nhanh chóng, dứt khoát không một động tác thừa. Nhạc Văn Đồng có chút kinh ngạc. Anh mua những thứ này về để trong kí túc xá dự phòng. Nhưng cụ thể sử dụng như thế nào thì anh chỉ thấy bác sĩ trong bệnh viện dùng còn chính mình chưa được học cách sử dụng nó.
“Ba cậu thực sự là tài xế xe tải?”
Nhạc Văn Đồng cất tiếng chất vấn dưới màn đêm u tối.
Từ lúc biết đến cô anh đã có nghi vấn này. Anh cũng giống các bạn nam khác trong lớp nghe nói có một cô gái tới lớp học, là trạng nguyên khối khoa học tự nhiên. Khuôn mặt điềm đạm lại thanh tao, lịch sự. Nhìn thế nào cũng không giống như người học ngoại khoa, có người nghĩ không thông.