Chương 633: Như định mệnh
Chương 633: Như định mệnh
Nghĩ kỹ rồi, cô xoay người lại, thấy hai khoa trước mắt là khoa phẫu thuật gan mật và phẫu thuật thần kinh, đều là khoa tương đối quen thuộc của cô, lên khoa nào mượn thì thích hợp.
Cụ thể là muốn mượn đàn anh Tào, hay là mượn đàn anh Đào?
Câu hỏi lựa chọn thứ nhất hay lựa chọn thứ hai chợt lóe lên trong đầu cô, khiến bản thân cô giật mình.
Ai da, có vẻ như là định mệnh, cánh cửa khoa phẫu thuật thần kinh đột nhiên mở ra, Hoàng Chí Lỗi từ bên trong đi ra nghiễm nhiên là vẫn phải tiếp tục công việc trực ban của mình trong bệnh viện đêm nay.
"Đàn anh Hoàng." Tạ Uyển Doanh kêu một tiếng.
Tiểu học muội ở đây! Hoàng Chí Lỗi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, đi tới trước mặt cô chuẩn bị nói chuyện vài câu: "Em đến tầng chín làm gì vậy?"
"Anh ta ở tầng chín sao?" Ngô Lệ Tuyền cũng nhìn thấy anh, hừ lên một tiếng.
Tiểu học muội sắp đến gần? Đi tới trước mặt hai người bọn họ, kính mắt Hoàng Chí Lỗi lóe lên, anh nhìn thấy một người phụ nữ mang thai sắc mặt tái nhợt và mồ hôi nhễ nhại, lông mày nhíu lại.
"Đàn anh, em muốn mượn giường đẩy tiện để đưa bệnh nhân đến khoa ngoại tổng quát hai." Tạ Uyển Doanh tranh thủ thời gian đưa ra yêu cầu của cô.
Tình huống trước mắt rõ ràng là khẩn cấp, Hoàng Chí Lỗi chắc chắn sẽ không hỏi thêm câu nào nữa liền đồng ý nói: "Được!" Anh về khoa của mình gọi người đẩy xe giường ra.
Không thể để đàn anh đẩy xe một mình được, Tạ Uyển Doanh muốn đi qua hỗ trợ.
Ngô Lệ Tuyền từ phía sau hét lên: "Doanh Doanh, cô ấy, cô ấy nói không thể thở được!"
Nhanh chân dừng lại, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng quay người trở lại trước mặt bệnh nhân.
Cổ họng của bệnh nhân dùng sức để nói được rất khó khăn, hơn nữa biên độ ngày càng nhỏ đi, rõ ràng là đang có cái gì đó mắc trong cổ họng, ý thức cũng có chút không rõ ràng.
Tạ Uyển Doanh quỳ xuống, hai tay nghiêng đầu bệnh nhân sang một bên để tránh hít nhầm phải, dùng tay trần để mở miệng bệnh nhân và dùng các ngón tay của mình để đào thải chất nhầy và các chất nôn khác bên trong ra ngoài.
Bệnh nhân cần gấp các thiết bị khác như dụng cụ hạ lưỡi để hút đờm, oxy và các thiết bị khác, Tạ Uyển Doanh một bên giữ giọng bình tĩnh trong khi điều trị một bên bình tĩnh tìm kiếm sự giúp đỡ: "Cậu giúp tôi gọi người đến giúp đỡ. Nói cho họ biết tình trạng đang xảy ra như bây giờ. "
Gọi ai giúp đỡ? Ngô Lệ Tuyền ngẩng đầu nhìn cánh cửa vừa rồi Hoàng Chí Lỗi đi vào, đứng lên chạy nhanh đến khu phẫu thuật thần kinh.
Hoàng Chí Lỗi này vừa đi bộ tới trạm y tá trong khoa của mình và gọi y tá: "Giường đẩy của khoa chúng ta còn không?"
"Có, tôi gọi dì đi đẩy. Bác sĩ Hoàng, có chuyện gì vậy? Giường nào bệnh nhân muốn dùng?" Y tá hỏi.
"Bên ngoài khu bệnh có một bệnh nhân, tình hình bất ngờ phải đưa đến khoa ngoại tổng quát hai. Mượn một cái giường ra." Hoàng Chí Lỗi nói: "Đợi lát nữa đưa bệnh nhân xong sẽ đẩy trở về.”
Y tá đi sắp xếp cho nhân viên y tế đẩy xe ra ngoài.
Ngay khi Hoàng Chí Lỗi băn khoăn không biết có nên quay lại giúp đỡ tiểu hịc muội không, thì nhìn thấy Tào Dũng đang đi ra khỏi phòng thay đồ chuẩn bị tan làm: "Đàn anh." Nhớ tới hôm nay đàn anh đi họp, có lẽ phải về muộn nên bây giờ mới phải tan làm.
"Có chuyện gì sao?" Tào Dũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của anh với y tá liền hỏi.
"Tiểu học muội ở bên ngoài."
Hoàng Chí Lỗi vừa nói được nửa chừng, thì trong hành lang truyền đến giọng của một người con gái vang lên chói tai hét vào mặt anh: "Hoàng Chí Lỗi!"
Người con gái nào gọi tên anh ta vậy? Trong khoa ngoại thần kinh vừa nghe thấy giọng nói của người con gái này liền quay lại nhìn. Chỉ bởi vì chưa từng có người con gái nào gọi Hoàng Chí Lỗi như thế này ở nơi công cộng, giọng nói này giống như là đang muốn tìm Hoàng Chí Lỗi để tính sổ cái gì đó?
Đó có phải là bạn gái hay người yêu của Hoàng Chí Lỗi không? Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong mắt của nhiều người.
"Bác sĩ Hoàng, là người như thế nào của anh?" Y tá hỏi người trong cuộc.
Lúc nghe thấy tiếng la hét của người con gái, chính Hoàng Chí Lỗi cũng như nổ tung.