Chương 636: Đàn anh hiếm khi chú ý
Chương 636: Đàn anh hiếm khi chú ý
"Ban đầu nghi ngờ bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính, vừa rồi có thể là bị sốt nên co giật, phải đưa đến khoa ngoại hai. Giáo sư Đàm nói nhận vào rồi.”
Mấy người đã nghe được cô truyền đạt tin tức.
"Biết rồi." Hà Quang Hữu giúp đỡ cố định đầu bệnh nhân trả lời cô trước, gọi Khâu Thụy Vân từ phía sau tới: "Anh dẫn cô ấy đến phòng rửa tay của khoa chúng ta đi. Hãy để cô ấy rửa sạch tay.”
Cô sắp tới khoa của bọn họ để luân chuyển bộ phận, lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm sao có thể được. Hơn nữa sự việc xảy ra ở ngoài khoa bọn họ mà thôi. Bây giờ ngẫm lại, cũng may bọn họ và Đào Trí Kiệt càng nghĩ càng có chỗ nào không thích hợp nên đã chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra với cô. Vừa ra ngoài quả nhiên thấy là đã xảy ra chuyện lớn.
"Lại đây đi." Khâu Thụy Vân kéo cô đi vào khu phẫu thuật gan mật, mặc kệ Hoàng Chí Lỗi ở đối diện đang trợn mắt.
Hoàng Chí Lỗi tức giận chính mình vừa rồi làm sao lại chậm nửa nhịp để cho người khác thừa cơ lợi dụng, cũng không dám quay đầu lại nhìn vào ánh mắt đàn anh Tào.
Tào Dũng liếc học đệ một cái, đương nhiên anh biết việc yêu cầu học đệ trẻ tuổi của mình làm được như một bậc thầy kỹ thuật là hoàn toàn không có khả năng. Chỉ có thể nói, không nghĩ tới đám người của khoa phẫu thuật gan mật kia bỗng nhiên lại chạy ra trợ giúp.
Ngoại trừ Đào Trí Kiệt, một thân ảnh trẻ tuổi mới xuất hiện khác là điều mà Tào Dũng anh chú ý.
"Cậu ta đến từ Bắc Đô sao?" Tào Dũng hỏi.
Tạ Uyển Doanh đi tới nghe thấy giọng nói của đàn anh Tào đang hỏi ai, không khỏi nhớ tới những lời đàn chị nói với cô. Nói rằng rất hiếm khi đàn anh Tào chú ý đến các bác sĩ trẻ tuổi và sinh viên y khoa. Chỉ là bản thân cô vẫn hoài nghi điều này, bởi vì từ lúc mới gặp cô, đàn anh Tào đã đối với cô rất tốt, lúc cùng sinh viên nói chuyện đều rất thân thiện, cho cô cảm giác đối với hậu bối đều rất tốt. Các đàn chị phủ nhận, nhấn mạnh rằng sự chú ý của giáo sư lâm sàng đối với một người nào đó và sự lịch sự tối thiểu với sinh viên là hai chuyện khác nhau.
Có lẽ đúng như đàn chị nói, lúc này nội tâm Tạ Uyển Doanh đã thay đổi suy nghĩ, là do cảm nhận được giọng điệu của đàn anh Tào khi hỏi người kia so với ngày thường không giống nhau.
Đàn anh Tào hỏi ai? Vừa vặn hiện tại hẳn là cô đi lướt qua bên cạnh người này.
Tống Học Lâm thấy cô đi ngang qua bên cạnh cũng quay đầu nhìn cô. Anh ta đi theo phía sau, là người cuối cùng nhìn thấy cô vừa làm cái gì đó, vì thế trong con ngươi màu nâu sẫm lóe lên suy ngẫm. Quay đầu lại, ánh mắt của anh ta đụng phải Tào Dũng đang nhìn tới, sắc mặt không khỏi nghiêm túc: Đại danh của Tào Dũng, ở Bắc Đô cũng chói tai không kém.
"Đúng vậy." Đào Trí Kiệt trả lời học đệ, ý cười trong mắt tràn ra: Chẳng lẽ cậu cảm thấy hứng thú với người này?
Tầm mắt Tào Dũng từ trên mặt người của Bắc Đô thu về, phân phó học đệ: "Gọi điện thoại cho khoa ngoại hai, để cho bọn họ lên đón người.”
Tình huống của bệnh nhân này, tốt nhất nên có một bác sĩ chuyên khoa lên thăm khám và hộ tống xuống.
Hoàng Chí Lỗi nhận được chỉ thị liền gọi điện thoại cho khoa ngoại hai, nghĩ lại, gọi điện cho Tôn Ngọc Ba sẽ nhanh hơn một chút.
Nhận được tin tức, Tôn Ngọc Ba vội vã leo lên cầu thang, dù sao nghe thấy tay sinh viên của mình có thể bị bệnh nhân cắn đã làm anh ấy sợ đến toát mồ hôi hột.
"Tại sao bệnh nhân các anh muốn nhận ở tầng sáu lại chạy tới tầng chín?" Hà Quang Hữu nhìn thấy người của khoa ngoại hai bí mật trách tội một câu.
Tôn Ngọc Ba lập tức nhỏ giọng trả lời: "Cái này phải hỏi khoa cấp cứu của bệnh viện chúng ta, đoán chừng là nhìn cũng không nhìn đã từ chối người ta và gọi đi khám bệnh.”
Trong tình huống cấp cứu quá đông, y tá phân khoa không thể kịp thời gọi bác sĩ đến chẩn đoán, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình, phán đoán bệnh nhân không quá gấp gáp sẽ bảo nhanh chóng đi đến chỗ khác khám là không sai. Người ta chỉ là y tá, bác sĩ chính đều có thể mắc sai lầm, sao có thể oán trách y tá được.