Chương 639: Đừng lãng phí thời gian
Chương 639: Đừng lãng phí thời gian
Không có bất kỳ thiết bị nào để kiểm tra kết quả, bảo cô ta đến làm gì.
Bảo cô ta giống như một đại lão, chỉ cần sờ nắn nghe tim thai cho bệnh nhân sau đó có thể phán đoán sơ bộ? Nếu cô ta có năng lực này, đã sớm danh chấn thiên hạ rồi. Trong lòng Thẩm Hi Phi oán thầm.
Nhưng giáo sư cao lãnh của khoa ngoại hai thật sự là nghĩ cô ta như vậy.
Cho dù có dụng cụ cùng thiết bị phụ trợ, các loại kỹ năng cơ bản lâm sàng của bác sĩ không thể vứt bỏ. Đây là điều mà sinh viên y khoa cần phải học hỏi và nắm vững nhất trên lâm sàng.
Học nghiên cứu sinh thì phải có khả năng chẩn đoán sơ bộ cho phụ nữ có thai.
Mắt thấy bác sĩ ở đối diện không bảo cô dừng làm, Thẩm Hi Phi kiên trì đi đến bên giường bệnh nhân. Đầu tiên lấy ống nghe ra, nghe tim thai và phổi cho sản phụ. Hiện tại tình trạng của sản phụ đã được cải thiện, ý thức tỉnh táo, rút ống thông khí hầu họn ra, hít thở oxy. Có thể là sau khi tới nơi này trải qua một phen xử lý sơ cứu đã có hiệu quả.
"Cô cảm thấy chỗ nào không thoải mái?" Thẩm Hi Phi hỏi bệnh nhân, dịu dàng dễ gần, rất cẩn thận, ở bên cạnh đại lão còn đang quan sát.
"Đau." Hứa Hạnh rên rỉ nói.
"Đau bụng phải không?" Ánh mắt Thẩm Hi Phi rơi xuống bụng bệnh nhân, cảm thấy da đầu tê dại. Phụ nữ mang thai bị viêm ruột thừa cảm thấy đau bụng thì làm thế nào để chẩn đoán? Trong ấn tượng là đã gặp qua hay chưa từng gặp qua. Hẳn là chưa từng gặp qua. Bởi vì viêm ruột thừa thì sẽ phẫu thuật ở khoa ngoại tổng quát chứ không phải là tại khoa phụ sản của họ. Cho nên, chuyện này rất đột ngột, trong nháy mắt cô ta không nhớ được những kiến thức liên quan.
Không còn cách nào khác, trước tiên lấy thước mềm từ trong túi ra, giúp phụ nữ mang thai đo chiều cao và vòng bụng, ghi nhớ con số, xem như trong phạm vi bình thường. Sử dụng ống nghe để cố gắng nghe âm thanh tim thai trái và phải dưới rốn của bệnh nhân. Hỏi lại bệnh nhân, tạm thời không có các triệu chứng như chảy máu hạ thể.
Sau khi làm kiểm tra giống như kiểm tra định kỳ cho những phụ nữ mang thai trong khoa sản khác, Thẩm Hi Phi vô thức lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Chỉ thấy Tôn Ngọc Ba ở bên cạnh đang nhìn cô ta.
Kinh khủng nhất chính là, Đàm Khắc Lâm, người cô ta sợ hãi nhất cũng đang nhìn cô ta.
Đôi mắt lạnh lùng dưới hàng lông mày dài của Đàm Khắc Lâm dường như sắp đem dao mổ chặt xuống tay cô ta.
Đang làm gì vậy? Cô ta đã làm gì sai trước mặt người đàn ông khủng khiếp này?
Thẩm Hi Phi sợ tới mức rụt hai tay trở về.
Lãng, phí, thời, gian.
Người này không biết là cô ta đang lãng phí thời gian quý báu sao?
Không phải nói người của khoa phụ sản cũng có tính cách làm việc gấp gáp giống như người của khoa ngoại hai bọn họ sao? Đây là như thế nào? Tôn Ngọc Ba nghĩ cho dù là anh ấy hay những khác đều tuyệt đối không nghĩ ra. Đợi nửa ngày, người này thế mà không làm chẩn đoán liên quan đến đau bụng cho phụ nữ mang thai?
Đàm Khắc Lâm muốn chặt tay người này, anh ấy cũng muốn chặt luôn, bởi vì tay người này lúc nãy không biết đang làm cái gì, ngay cả làm kiểm tra gì cho bệnh nhân cũng không biết mà có thể gọi tay bác sĩ.
Triệu chứng chính của bệnh nhân là đau bụng. Gọi bác sĩ của khoa phụ sản đến, đầu tiên là để kiểm tra chính xác xem cơn đau có liên quan đến đau tử cung hay không. Người của khoa ngoại tổng quát đã kiểm tra một lần, tốt nhất là người của khoa phụ sản đến kiểm tra thêm một lần nữa, mọi người cùng kiểm tra để có liên hệ sơ bộ, về cơ bản là chẩn đoán này có thể thực hiện được. Cho dù bệnh nhân bị đẩy đi làm siêu âm B thì bác sĩ khoa ngoại tổng quát ở đây có thể cân nhắc có nên phẫu thuật hay không, làm phẫu thuật cần gọi người trở về.
"Cô ấy là bị đau tử cung sao?" Tôn Ngọc Ba hỏi cô ta, thấy rằng hình như cô ta không làm thêm các kiểm tra khác, lập tức hỏi cô ta kết quả kiểm tra.
Thẩm Hi Phi đương nhiên không thể xác định, đành phải nói mình vừa mới kiểm tra được một số số liệu: "Vòng bụng bệnh nhân là 80.5cm, thai gần 16 tuần, thuộc về thông số bình thường. Cung cao là…"