Chương 643: Tin tưởng vào bác sĩ là điều tất yếu
Chương 643: Tin tưởng vào bác sĩ là điều tất yếu
Sau khi nghe những lời này của bác sĩ, vẻ mặt của dì Lý bất ngờ thay đổi, giống như có sét đánh trong lòng.
“Cháu của tôi có thể không cứu được, phải không?”
“Bà biết cô ấy mang thai song sinh chứ?”
Vì thể trạng của sản phụ không được tốt, bác sĩ không muốn gây ra áp lực tâm lí với sản phụ nên mới tìm đến người nhà nói chuyện.
Nói đến đây dì Lý càng giống như bị sét đánh hơn: “Mang thai song sinh!”
“Trước đó gia đình không đi khám thai sao?”
“Có chứ, trước đây vừa biết tin mang thai là đi tới bệnh viện khám liền.”
Đoán chừng có vẻ như bệnh viện nhỏ kia làm việc không cẩn thận hoặc là bác sĩ thiếu kinh nghiệm nên mới để lại lỗ hổng trong việc chẩn đoán song thai của sản phụ.
“Có thẻ khám sản không?” Bác sĩ Tân đứng bên cạnh hỏi người nhà bệnh nhân: “Thẻ này là của bệnh viện nào cấp?”
“Lúc đó chúng tôi có hỏi thử bệnh viện thì bọn họ nói là phải chuyển tới chuyên khoa phụ sản để sinh con, ở đó bọn họ không cấp thẻ. Về sau…” Dì Lý không nói nổi nữa, có lẽ tiếp theo họ sẽ phải đợi như những gia đình khác, việc duy nhất có thể làm là chờ đợi, đợi đến khi nào bệnh viện đồng ý tiếp nhận người phụ nữ mang thai này.
Việc điều trị ở thủ đô vốn đã rất đông đúc, bệnh viện chuyên khoa phụ sản đã sớm chật ních, làm sao có chỗ để cho người từ nơi khác tới làm thẻ khám sản.
Dì Lý quẹt giọt nước mắt đang lăn dài trên má: “Nếu không nhờ cô Ngô…”
Ngô Lệ Tuyền giúp gia đình bọn họ xử lý thủ tục nhập viện, tiền nằm viện cũng là do Ngô Lệ Tuyền trả trước. Sản phụ này căn bản không phải nhân viên công ty nhà Ngô Lệ Tuyền, nhưng mà gặp phải tình huống này người có khả năng giúp đỡ đương nhiên phải sẽ ra tay giúp đỡ, Ngô Lệ Tuyền cũng không phải ngoại lệ.
Cô ấy quả là một người hiền lành tốt bụng, Tạ Uyển Doanh nghe thấy tiếng bước chân liền quay người đi về phía cửa văn phòng bác sĩ.
Sau khi hoàn thành xong xuôi thủ tục nhập viện ở dưới lầu, Ngô Lệ Tuyền đi lên cầu thang. Đi theo sau cô chính là tổng phụ trách ca trực tối nay Hoàng Chí Lỗi, vừa hay anh đang đi tới bên này để kiểm tra xem tình hình thế nào để tiện làm báo cáo trực ban.
Tạ Uyển Doanh nghi ngờ hai người này có phải đã từng chạm mặt nhau hay không.
Chỉ nghe thấy tiếng hai người cùng nhau đi tới, Ngô Lệ Tuyền nói: “Cảm ơn anh, bác sĩ Hoàng.”
“Không cần khách sáo.” Hoàng Chí Lỗi đáp: “Em đến bệnh viện anh cũng mấy lần rồi mà không biết lối nào đi làm thủ tục nhập viện vậy.”
“Em tới nhưng có bao giờ qua chỗ đó đâu nên em không biết.”
“Anh nghe nói em tới đây biếu trà cho người ta? Biếu ai vậy?”
“Anh nghe người ta nói mà không biết em biếu cho ai sao?”
“Em không định mang tới biếu bọn anh một chút hả?”
“Anh phải trả tiền tiền.” Ngô Lệ Tuyền thanh minh, cô không hối lộ bác sĩ nào cả.
“Anh biết anh phải trả tiền.”
“Lần trước ăn cơm không phải anh và anh Tào kia nói là không thích uống trà sao?”
“Ai nói bọn anh không thích uống trà. Anh Tào có tới mấy hộp trà dưới bàn cà phê, loại trà nào cũng có. Em mang trà đi biếu ai tận tình vậy?” Hoàng Chí Lỗi về sau nghĩ lại lại thấy có chỗ không đúng, tiểu học muội thường xuyên hết lòng chạy qua chạy lại biếu trà cho người ta. Nếu thế thì phải chạy tới khoa giải phẫu thần kinh của bọn họ đầu tiên chứ, rõ ràng với tiểu học muội thì khoa giải phẫu thần kinh là tốt nhất mà.
Anh Tào rất thích uống trà sao? Cô chưa từng được nghe qua. Ngô Lệ Tuyền hơi ngờ ngợ. Cô nhớ lại biểu cảm tối hôm nọ thấy không sai.
“Ngày mai, em phải mau mang trà tới đó.” Hoàng Chí Lỗi chỉ vào cô nói.
“Em biết rồi.” Ngô Lệ Tuyền nhìn anh như để đáp lại.
Đi tới cửa văn phòng bác sĩ, Ngô Lệ Tuyền đứng cùng Tạ Uyển Doanh nhỏ giọng hỏi tình hình: “Sao rồi, Doanh Doanh?”
“Phòng siêu âm gọi điện tới, bảo là có thể phẫu thuật, họ cần người nhà bệnh nhân ký tên xác nhận.” Tạ Uyển Doanh nói.