Chương 650: Hai nam không bằng một nữ
Chương 650: Hai nam không bằng một nữ
Ba người đi đến khoa gan mật.
Đi thang máy đến tầng chín, đi vào khu phòng bệnh khoa gan mật, phòng bệnh buổi tối yên tĩnh, bệnh nhân đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Khi đi ngang qua trạm y tá có thể nhìn thấy một số y tá đang bận rộn không ngừng. Chào hỏi xong với y tá, đi đến phòng họp đa phương tiện phía sau khu phòng bệnh.
Đứng ở cửa phòng họp, ba người đều có chút thấp thỏm.
“Cậu gõ cửa đi.” Lý Khải An nói với Triệu Điềm Vỹ.
Triệu Điềm Vỹ sợ, đưa tay lên sờ mặt, chần chừ không dám gõ cửa.
Hai bạn học không dám gõ cửa, Tạ Uyển Doanh nắm bắt thời gian, giơ tay lên gõ cốc cốc hai cái.
“Vào đi.” Bên trong có người trả lời, cẩn thận xác nhận, là giọng của bác sĩ Hà Quang Hữu.
Tạ Uyển Doanh cầm tay nắm cửa, vặn mở, bước vào, gọi bằng một giọng nói trong trẻo tràn đầy tinh thần: “Giáo sư.”
Có bảy bác sĩ ngồi ở bên trong, toàn bộ đều là nhóm của Đào Trí Kiệt, có một số người Tạ Uyển Doanh nhận ra cũng có gương mặt không quen thuộc. Chỉ có duy nhất một bóng người tương đối ngoại lệ, đó là Tống Học Lâm người Bắc Đô vừa đến chào hỏi hôm nay cứ nghĩ đã rời đi rồi.
Tiểu Tống người Bắc Đô này chưa đi, vừa đến đây đã có một cuộc họp với bọn người Đào Trí Kiệt rồi sao? Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Học Lâm ở bên trong.
“Em đến tìm tôi để nói chuyện chiều hôm nay cần nói sao?” Đào Trí Kiệt ngồi giữa đám đông, tươi cười hỏi Tạ Uyển Doanh đang đứng ở cửa.
Đàn anh Đào vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề, một tay ấn vào cuốn sổ ghi chép cuộc họp đang mở, một tay khác cầm bút máy, cho thấy mình đang chủ trì cuộc họp. Ba người bọn họ giống như đang làm phiền công việc của người khác. Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ điều này, nhanh chóng nói xong để tránh làm chậm trễ cuộc họp của đàn anh, thế nên cô mở miệng nói.
“Em vào đây rồi nói.” Hà Quang Hữu vẫy tay với cô.
Đứng ở xa, làm sao có thể nghe rõ là nói cái gì được.
Tạ Uyển Doanh tiến lên vài bước, dưới cánh tay của tiền bối, bước tới trước mặt các tiền bối rồi đứng lại.
Lý Khải An và Triệu Điềm Vỹ vẫn thò đầu nhìn ở cửa nhìn thấy cô bị gọi đến phía bên kia, hoảng sợ muốn co cẳng mà chạy. Kết quả chưa kịp xoay người, phía sau đã truyền đến tiếng quát của tiền bối.
“Hai người các cậu.” Khâu Thụy Vân chỉ vào bóng lưng của hai người bọn họ: “Để cho một cô gái đi vào, bản thân các cậu ở cửa làm gì thế?”
Lòng can đảm của hai chàng trai thế mà nhỏ hơn nhiều so với một cô gái, thực sự khiến cho tiền bối bọn họ tức giận mà.
Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An muốn bỏ chạy chỉ có thể chậm rãi xoay người lại, xô đẩy nhau giống như đang giậm chân tại chỗ ở cửa.
Đào Trí Kiệt quay mặt đi, che giấu nụ cười.
Nhìn thấy anh ta cười, các bác sĩ khác cũng không cần phải kiềm chế nữa, muốn cười thì cười, muốn tức giận thì tức giận.
“Các cậu có vào hay không?” Hà Hữu Quang hung dữ nhìn hai người bọn họ.
Đoán chừng là bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, Lý Khải An đang khom lưng giống như bị lời nói này của tiền bối đốt đến mông, chạy vèo một cái đi vào phòng họp, đứng bên cạnh Tạ Uyển Doanh. Triệu Điềm Vỹ thấy thế, chỉ có thể đi theo phía sau, trốn đứng ở sau lưng Lý Khải An, nghiêng người, không dám mặt đối mặt với bọn người Đào Trí Kiệt.
Tống Học Lâm ngồi ở phía sau liếc nhìn hai người họ, lại so sánh với Tạ Uyển Doanh đang đứng thẳng lưng ở phía trước, nhớ lại cảnh tượng lúc đó nhìn thấy ở cầu thang. Hai nam sinh này thật sự không bằng một nữ sinh, thật sự hiếm thấy.
Không thể nói là không có, giống như ở Bắc Đô bọn họ cũng tồn tại nữ sinh cường hào. Chỉ là sinh viên y giống như Tạ Uyển Doanh vô cùng hiếm thấy, bởi vì cô học ngoại khoa mà còn biểu hiện xuất sắc hơn các nam sinh.
Chỉ nhớ rõ, trường học cũ ở Bắc Đô của cậu ta dường như không có nữ sinh nào giống như cô.