Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 656 - Chương 656: Bác Sĩ Cũng Sẽ Sợ Bị Bệnh

Chương 656: Bác sĩ cũng sẽ sợ bị bệnh
Chương 656: Bác sĩ cũng sẽ sợ bị bệnh
Chương 656: Bác sĩ cũng sẽ sợ bị bệnh




“Đúng, ông nội, nhất định là bệnh vàng da chỉ mới có ngày hôm nay. Nếu không giáo sư đã phát hiện tình trạng của con là gì từ lâu rồi.” Triệu Điềm Vĩ nói với ông nội, ý muốn cho ông ấy thấy bệnh của cậu ấy không phải là vấn đề gì lớn.

“Hôm nay mới có, mới có thể là bệnh cấp tính!” Triệu Hoa Minh la lớn mắng cháu trai, mắt thấy cháu trai vậy mà không nhận ra bệnh tình mình nghiêm trọng thế nào.

“Lão Triệu.” Đào Trí Kiệt lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói của anh ta, Triệu Hoa Minh ngừng la mắng cháu trai, thở dài: “Bác sĩ Đào.”

“Này là phát bệnh, thời gian không thể kéo dài.” Đào Trí Kiệt nói.

“Đúng vậy, bác sĩ Đào cậu gọi tôi đến đây là chính xác. Bệnh vàng da không phải là chuyện giỡn chơi. Nếu nghiêm trọng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Triệu Hoa Minh gật đầu.

“Nếu như ông đồng ý, bây giờ chúng tôi sẽ thu xếp một giường bệnh cho cậu ấy.”

“Đồng ý!”

“Ông nội!” Triệu Điềm Vĩ đột nhiên mất bình tĩnh: “Không thể chờ đến làm xong kiểm tra trước mới biết là tình trạng như thế nào rồi mới nói sau sao? Vội vàng nằm viện để làm gì?”

“Con bị bệnh vàng da, con còn muốn làm cái gì?” Triệu Hoa Minh tức giận vươn tay ra, muốn đánh vào đầu cháu trai.

Vài người đứng bên cạnh ông ấy vội vàng kéo cánh tay ông ấy: “Lão Triệu, lão Triệu, ông đừng tức giận, đừng nóng, đừng nóng giận.”

Đào Trí Kiệt nhìn Hà Quang Hựu nói: “Thu xếp cho cậu ấy nhập viện trước đi, không có giường bệnh thì đặt thêm một giường phụ trước.”

“Bác sĩ Đào, trước hết làm phiền cậu đêm nay tiến hành kiểm tra siêu âm B và xét nghiệm máu cho cậu ấy.” Triệu Hoa Minh bình tĩnh lại và bàn bạc với đồng nghiệp cùng khoa.

“Làm xong kiểm tra sau đó mới nói đến chuyện nằm viện!” Lúc này Triệu Điềm Vĩ ngồi ở trên ghế bên cạnh, không động đậy, dùng dáng vẻ cương quyết chống cự.

Tạ Uyển Doanh bỗng chốc bừng tỉnh, nhận ra nguyên nhân vì sao lúc đầu đàn anh Đào hiểu lầm ý của cô.

Lại nói, cô thật sự không biết tính tình bạn học Triệu là như thế này. Cô thường ngày không có chơi đùa cùng với học sinh nam trong ban, chỉ chuyên tâm học tập. Trong mắt cô và các bạn học khác bạn học Triệu thường ngày là một người điềm đạm và mập mạp, cũng không có tính hay trêu chọc.

Hiện tại dáng vẻ của bạn học Triệu này không giống như vậy, khiến cho Lý Khải An trợn tròn mắt.

Chỉ có thể nói, đàn anh Đào càng hiểu biết một mặt tiềm ẩn khác của bạn học Triệu so với bọn bạn học cùng lớp như cậu ta.

Bạn học Triệu là cháu trai lớn của lão Triệu đó, từ nhỏ thường chạy đến bệnh viện chơi. Người trong bệnh viện đã quá hiểu tính cách của đứa nhỏ này là như thế nào. Đào Trí Kiệt đã có vài năm giải phẫu gan mật, không tận mắt thấy bộ dáng khi còn bé của Triệu Điềm Vĩ, thì cũng nghe nhiều người trong khoa nói tới.

Người trong khoa thường kể một chuyện cười, chính là cháu trai lớn của lão Triệu muốn làm bác sĩ, nhưng lúc còn nhỏ ngay cả tiêm một mũi thuốc cũng sợ, một mực chống lại chỗ ấy, là đứa nhỏ phản kháng lớn nhất trong tất cả các đứa trẻ.

Không phải tất cả bác sĩ đều không sợ bản thân bị bệnh, giống như không phải toàn bộ hộ sĩ đều không sợ mình bị tiêm. Có bác sĩ y tá nhìn người khác lấy máu cũng không có bị gì, nhưng chờ đến khi bản thân bị lấy máu có thể sẽ ngất xỉu, thường gọi là chứng tăng huyết áp.

Triệu Điềm Vĩ không thích nói với bạn cùng lớp về chuyện phòng ban của ông nội mình, bây giờ nhóm bạn cùng lớp đã hiểu, hóa ra người này là sợ một số chuyện tai tiếng không muốn người khác biết của mình truyền ra ngoài.

“Cậu cái tên này?” Ngón tay Lý Khải An định chọc chọc đầu bạn học Triệu: “Cậu đang làm gì đây? Cậu làm gì cậu? Cậu nổi cái tính tình gì vậy? Cậu làm sao lại trở nên kỳ lạ như vậy, câu không phải học y sao? Cậu nói cậu sợ cái gì?”

“Tôi không sợ.” Triệu Điềm Vĩ bĩu môi nói.

“Cậu không sợ, sao cậu không nhập viện?”

“Tôi không có chuyện gì lớn, nhập viện làm cái gì.”

“Tôi thấy cậu như là muốn chạy trốn.”

“Tôi không chạy trốn!”

“Đi, cậu nói cậu không bỏ trốn. Cậu là nam tử hán đại trượng phu, nói một là một.” Lý Khải An chỉ trời chỉ đất yêu cầu cậu ấy thề độc ngay tại chỗ.





Bình Luận (0)
Comment