Chương 667: Phê bình bạn cùng lớp
Chương 667: Phê bình bạn cùng lớp
Tại sao phải cảm ơn pho tượng Phật này? Triệu Điềm Vỹ trừng mắt nhìn mẹ mình.
Tạ Uyển Doanh đem sách mang đến cho bạn cùng lớp, hy vọng có thể nâng cao tinh thần của bạn học: "Lý Khải An bảo tôi tìm cho cậu mấy quyển sách. Tôi đã tìm cho cậu mấy quyển mà tôi từng thích đọc, cậu xem đi.”
"Cuốn sách nào?” Cuối cùng Triệu Điềm Vỹ cũng ngẩng đầu lên, không có hứng thú mở miệng túi cô đưa tới, lấy ra một quyển trong đó, đọc: "Từ điển Trung- Anh về danh từ giải phẫu.”
Không hổ là nữ học bá trong lớp, đây là cuốn sách cậu rất thích đọc. Không quên mang đến cho cậu những cuốn sách để giải tỏa sự nhàm chán cũng là sách như thế này. Trong lòng Triệu Điềm Vỹ chỉ có một chuỗi không nói nên lời.
"Cám ơn cậu, Doanh Doanh." Sau khi hữu khí vô lực nói lời cảm ơn, Triệu Điềm Vỹ tùy tiện đặt sách lên tủ đầu giường, chuẩn bị tiếp tục nằm thẳng.
"Ai." Bà Triệu thở dài, trong lòng chua xót lại rất bất đắc dĩ, hoàn toàn không biết phải làm sao với con trai bây giờ, đành phải tiếp tục khuyên con trai: "Con ăn thêm một chút đi. Con muốn ăn gì để mẹ xuống cầu thang mua cho con.”
“Không cần đâu!” Triệu Điềm Vy tỏ ra nóng nảy và từ chối mẹ cậu.
Ánh mắt Tạ Uyển Doanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một tay vươn ra nắm lấy cổ áo bạn học Triệu, kéo mạnh bạn học Triệu từ trên giường lên.
Tất cả mọi người đều bị sức mạnh lớn như trâu của cô làm cho kinh hãi.
Triệu Điềm Vỹ đối mặt với cô, trên mặt đầy sự luống cuống: "Cậu làm sao vậy, Doanh Doanh?”
"Kể từ ngày hôm nay cậu thực hiện theo đúng kế hoạch cho tôi. Kế hoạch cho mỗi bữa ăn cậu phải ăn bao nhiêu. Đến thời gian nào cậu có thể ngủ, không phải thời gian ngủ cậu thành thật ngồi đọc sách và hoạt động cho tôi. Không muốn ăn, phải không? Nếu cậu không muốn ăn thì đút cho người khác ăn, đừng lãng phí thời gian.” Tạ Uyển Doanh nói.
Bạn học Tạ bảo cậu ta đút cơm cho những người khác? Triệu Điềm Vy bị lời nói của cô làm cho choáng váng, phải nói rằng chưa bao giờ cậu thấy cô tức giận như vậy. Nữ học bá nổi giận, khí thế xem ra rất đáng sợ, làm cho cậu muốn rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ hỏi: "Vì sao tôi phải cho người khác ăn cơm?"
"Cậu ở phòng đơn, những bệnh nhân khác bị bệnh muốn vào chữa bệnh còn chưa có giường. Cậu 21 tuổi vẫn cần mẹ cậu đút cơm cho ăn, cậu nghĩ tốt thật? Cậu không nghĩ rằng cậu mới là người nên cho mẹ cậu ăn sao?”
"Tôi không bảo mẹ tôi đút cơm cho tôi."
"Dì ấy bưng bát cơm đến trước mặt cậu, sao cậu còn không ăn?"
"Tôi, tôi không bảo bà ấy làm, là tự bà ấy muốn làm…"
"Cậu không cảm thấy cậu nói lời này như một đứa trẻ ba tuổi sao? Cái gì gọi là chính mẹ muốn làm. Nếu không phải là mẹ cậu thì cô ấy có làm loại chuyện cầu xin cậu ăn cơm như vậy không?" Ánh mắt tức giận của Tạ Uyển Doanh nhìn chằm chằm vào mặt bạn học.
Là bạn cùng lớp, vì vậy nếu nhìn không được càng phải nói nhiều hơn. Cô không thể để cho các bạn cùng lớp bị phế đi như vậy, không chỉ bị phế mà đạo đức còn bị suy đồi. Như vậy có thể tính là đồ bỏ đi trong đám sinh viên y khoa.
Triệu Điềm Vỹ nhìn thẳng vào mắt cô, sau khi phát hiện tơ hồng trong mắt cô, trong lòng đau xót. Bởi vì cậu nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ cậu ở bên cạnh.
Hai mắt bà Triệu hai mắt, lúc trước con trai có giận dỗi như thế nào thì làm mẫu tắc cương, bà một giọt nước mắt cũng không rơi. Bà chưa từng khóc, không nghĩ tới nghe thấy lời nói của Tạ Uyển Doanh xong, trong nháy mắt tuyến phòng ngự bị phá vỡ.
Chỉ có thể quay lưng lại với con trai lén lút lau mắt.
Khuôn mặt của Tào Dũng và Đào Trí Kiệt đều nghiêm nghị.
Ánh sáng trong con ngươi màu nâu của Tống Học Lâm lay chuyển, dáng vẻ đang trong trạng thái suy tư.
Sai rồi, cậu sai rồi. Trong lòng Triệu Điềm Vỹ tự nói với mình.
"Tôi thấy cậu nên đi khoa sản ôn tập, tự mình cảm giác lúc trước mẹ cậu như thế nào hao phí một cái mạng sinh ra cậu." Tạ Uyển Doanh giữ lại bình tĩnh nói xong lời này với bạn học liền xoay người đi ra ngoài.