Chương 669: Cô sẽ cố gắng
Chương 669: Cô sẽ cố gắng
“Gặp ở cầu thang rồi.” Nếu đã trò chuyện, nhân cơ hội này, Tào Dũng cùng đàn em nói về việc sắp xếp cuộc hẹn vào cuối tuần: “Tôi và cô ấy hẹn nhau rồi, để cuối tuần cậu và cô ấy đến nhà tôi ăn cơm ha. Vài người đến cùng nhau sẽ vui hơn chút.”
Đàn anh Tào đối với tiểu học muội thật sự là tràn đầy thương yêu, sợ người khác biết có lời ong tiếng ve, liền bố trí anh thành một cái bóng đèn lớn. Hoàng Chí Lỗi biểu thị nhận được nhiệm vụ, lớn tiếng đáp lại: “Biết rồi mà, đàn anh Tào. Cuối tuần em nhất định dành thời gian đến nhà anh mà.”
Cùng đàn em trao đổi xong liền đặt điện thoại xuống, Tào Dũng đi qua Đào Trí Kiệt đang đứng trước cửa phòng.
Đào Trí Kiệt mắt nhìn chăm chú về phía phòng làm việc của bác sĩ, đôi mắt tươi cười nhưng có vẻ hơi ngưng trệ, tựa hồ có chuyện ngoài ý muốn vượt qua dự tính của anh.
Anh là một vị đức phật được mọi người xưng tụng, ánh mắt như vậy cực kỳ hiếm có.
Tào Dũng liếc qua biểu cảm trên mặt anh, khóe miệng khẽ cong lên, phảng phất vẽ ra một nụ cười.
Không phải không chú ý đến anh, Đào Trí Kiệt quay đầu lại, như thể bắt được nụ cười trên mặt anh, lông mày nhíu lại, lại nhìn anh đi xa, lại đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Cuối cùng Tống Học Lâm lặng lẽ bước ra như một con mèo, cả hai tay đều thong thả trong túi áo blouse, đôi mắt lặng lẽ như một cỗ máy thời gian liên tục chiếu lại những hình ảnh vừa rồi ở trong phòng: Chà, có một số tình huống hình như cần phải suy nghĩ thật sâu ha.
Đào Trí Kiệt đi vào phòng làm việc.
Tạ Uyển Doanh vừa ngẩng đầu lên, thấy anh đi tới, đứng dậy nói: “Đàn anh Đào, anh xem xem, những biện pháp phòng ngừa ăn kiêng và lịch trình sinh hoạt, nghỉ ngơi mà em đã liệt kê ban đầu cho cậu ấy có hiệu quả không ạ?”
“Nhanh như vậy sao?” Đào Trí Kiệt mỉm cười nhìn cô, nhớ tới cô đã nói với bệnh nhân chuyện này mà kết quả làm việc cũng rất nhanh, mới đó đã viết xong rồi.
Điều này không giống như một phương pháp điều trị bệnh, không cần cân nhắc đến việc dùng thuốc và phẫu thuật, tương đối dễ viết, cho nên cô không mất nhiều thời gian để viết. Tạ Uyển Doanh đưa bản nháp bằng cả hai tay cho đàn anh xem lại.
Đào Trí Kiệt đưa tay ra nhận lấy, ngoại trừ nét chữ xinh đẹp trên giấy, điểm mấu chốt của vài đường nét rất rõ ràng và bắt mắt, khiến khuôn mặt anh bất giác mang vẻ uy nghiêm của một học giả: “Em đã xem hồ sơ bệnh án của cậu ấy chưa?”
“Vâng ạ.” Tạ Uyển Doanh gật đầu: “Em biết hình như em đã thất hứa, nhưng em sẽ giữ bí mật cho cậu ấy ạ.”
“Em không hề vi phạm bất kỳ lời hứa nào. Hôm nay em đến khoa này để thực tập. Em là một trong những bác sĩ điều trị cho cậu ấy, nên em có quyền xem hồ sơ bệnh án của cậu ấy.”
Những lời nói của đàn anh, khẳng định đã khích lệ cô.
“Vâng thưa đàn anh.” Điều Tạ Uyển Doanh muốn nói là cô nhất định sẽ làm việc thật tốt để giúp bạn cùng lớp hồi phục càng sớm càng tốt.
“Lớp trưởng của cậu ấy cùng những nam sinh khác đã đến đây, có vẻ như cậu ấy không nghe lời ai khác. Nhưng hôm nay cậu ấy đã lắng nghe những gì mà em nói.” Sau khi Đào Trí Kiệt nói ra sự thật, ánh mắt tán thưởng của anh rơi xuống khuôn mặt cô, khen ngợi: “Khả năng ăn nói của em rất tốt.”
Không á, khả năng ăn nói của cô cực kỳ kém. Tạ Uyển Doanh nghĩ, nếu cô biết cách nói chuyện, sẽ không bị mọi người gọi là thẳng thắn rồi.
Gần đến giờ làm việc, ngày càng có nhiều bác sĩ trong phòng làm việc, sẵn sàng tham gia cuộc họp giao ca thường kỳ sáng nay. Nhìn xung quanh, hôm nay trong phòng làm việc phần đông là các nhân viên y tế từ các khoa, chỉ có rất ít thực tập sinh, bao gồm Tống Học Lâm và Tạ Uyển Doanh.
Các đàn anh đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hai người mới tới hôm nay, tựa hồ muốn nhìn xem hai người mới này có điểm gì đáng để các đàn anh bọn họ chú ý hay không.
Tương tự như vậy, những người mới đến báo cáo chính thức vào ngày đầu tiên đều như nhau thầm quan sát đối với bọn họ nói đến tựa như đề phòng ở một thế giới mới.