Chương 678: Đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ
Chương 678: Đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ
Đào Trí Kiệt nhường vị trí phẫu thuật chính. Lúc này, anh ta khẽ quay đầu nhìn về vị trí mà Tạ Uyển Doanh đang đứng. Chỉ thấy cô di chuyển bước chân theo vị trí thay đổi của các bác sĩ phẫu thuật, để có thể quan sát tốt hơn thao tác của các bác sĩ.
Ngay cả khi là một người đứng ngoài cuộc, cô cũng có một khả năng tập trung đáng sợ. Đào Trí Kiệt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô trong phòng phẫu thuật của khoa ngoại tổng quát hai. Chính bản thân anh ta thật sự đã bị vẻ mặt này của cô thu hút.
Đeo găng tay do y tá đưa tới, Tống Học Lâm bước lên và được lệnh đứng ở vị trí phẫu thuật chính, cầm lấy con dao phẫu thuật trên tay. Khuôn mặt hơi thanh tú của cậu ta nhỏ nhắn, lông mày lộ ra ngoài khẩu trang như hai nét mực rất thanh đạm, có chút giống như một cậu bé chưa lớn. Dù gì thì tuổi tác cũng có rồi, sinh viên y khoa mới tốt nghiệp giống như gà con vừa mới chui ra khỏi vỏ, chưa thoát khỏi được sự ngây thơ như một chú gà con.
Nếu thật sự nghĩ về người này như vậy, vậy điều đó hẳn là nột sai lầm hơi thái quá. Đừng quên, đây là lần đầu tiên bác sĩ trẻ vào phòng mổ ở đây đã được bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật ngay lập tức chỉ định cắt khối u.
Chỉ nghe Đào Trí Kiệt nói với người mới bước lên bàn phẫu thuật: "Nếu như cậu chuẩn bị tốt, cậu có thể bắt đầu phẫu thuật bất cứ lúc nào."
Anh ta đang giao hoàn toàn quyền tự do cho người mới. Đừng nghĩ rằng đây là sự tin tưởng vào người mới, đây cũng là một biểu hiện của sự tự tin về kỹ thuật tuyệt vời. Đây là một ông trùm kỹ thuật.
Cả phòng phẫu thuật im lặng vì câu nói này của Đào Trí Kiệt.
Trong đầu Tạ Uyển Doanh ngay lập tức nhớ tới giáo sư Đàm. Cho nên đừng xem thường giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng của đàn anh Đào, dũng khí mạnh mẽ không khác gì giáo sư Đàm.
Nghe thấy những lời này của người phẫu thuật chính, Tống Học Lâm chỉ nói ra một từ duy nhất: "Chà."
Không có từ nào dư thừa.
Cầm con dao siêu âm nội soi trong tay, sự hờ hững nhàn nhạt giữa lông mày Tống Học Lâm dương như càng phảng phất thêm sâu, không có lông mày cũng không cau mày, không động đậy gì cả. Con ngươi nâu đen sâu giống như hai ống thấu kính, yên lặng đọc trên màn hình.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, đôi bàn tay của cậu ta hơi vung vẩy. Trái ngược hoàn toàn với ba bác sĩ vừa thực hiện phẫu thuật. Trong một khoảnh khắc, Cung Tường Bân và Hà Quang Hữu sửng sốt trước cử chỉ của cậu ta, cứ như thế học không biết làm sao để có thể hợp tác được với người mới lạ này.
Có vẻ như không cần ai hợp tác. Tống Học Lâm tự mình thao tác hoàn toàn không thấy cái miệng của cậu ta có ý định mở ra, con dao siêu âm trên tay không ngừng đi xuống trên màn hình điều khiển.
Hà Quang Hữu và Cung Tường Bân nhìn chằm chằm hình ảnh con dao siêu âm trong màn hình, bốn mắt họ như sắp muốn co lại thành lỗ kim, bởi vì tạm thời không thể nhận ra người mới này cần sự hợp tác của bọn họ làm cái gì, vì vậy họ chỉ có thể tiếp tục đứng yên.
Cạch, ken két, dao siêu âm cắt một lúc và đông lại một lúc là cầm máu, không cần phải xử lý ai trước, thao tác thực hiện rất đơn giản và gọn gàng.
Những người đứng từ ngoài nhìn vào như thể bị bịt mắt.
Tạ Uyển Doanh trong lòng run run lo lắng, cô thở dài trong lòng: Đây là sức mạnh của một sinh viên y khoa tốt nghiệp sớm hơn cô hai năm, hơn nữa tuổi tác cũng chỉ lớn hơn cô một chút. Một tiền bối trẻ tuổi xuất sắc và lợi hại như vậy quả là siêu căng thẳng đối với một hậu bậu kém chỉ kém ít tuổi như cô.
Bởi vì một khoa có nhiều nhân tài năm nào cũng không tuyển được người, phải vài năm mới tuyển được một người. Giống như ý định trong đầu mà cô muốn đi nhất, theo như những cô biết, sớm đã đủ người rồi. Điều đó tương đương với việc nói rằng cô có khả năng cạnh tranh với một bác sĩ ở độ tuổi tương tự như vậy.
Giáo sư Đàm không phải chủ lực trong việc giảng dạy nên chưa gặp phải đối thủ mạnh nào ở khoa ngoại tổng quát hai trước đây. Chỉ có đàn anh Đào, cô mới bắt đầu gặp gỡ được những bác sĩ trẻ bằng hoặc thậm chí giỏi hơn cô ấy.