Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 682 - Chương 682: Hiểu Lầm Lớn

Chương 682: Hiểu lầm lớn
Chương 682: Hiểu lầm lớn
Chương 682: Hiểu lầm lớn




"Buổi chiều tôi sẽ góp ý với giáo sư." Tạ Uyển Doanh đáp ứng cậu.

Triệu Điềm Vỹ cầm tay cô, bị dũng khí của cô làm cảm động nói: "Doanh Doanh, cám ơn cậu, chỉ có cậu mới nguyện ý làm chuyện không được lòng này. Ngoài ra, sáng nay cậu đã nói đúng. Đáng lẽ tôi không nên làm thế với mẹ tôi. Đứa trẻ 10 tuổi bên cạnh còn biết mang cơm cho người mẹ bị bệnh. So với cậu bé, tôi giống như một thằng khốn.”

Bạn học nghĩ thông suốt là được rồi, Tạ Uyển Doanh cười trấn an, hỏi: "Đứa nhỏ mười tuổi sao?”

"Sáng nay cậu kiểm tra phòng không nhìn thấy sao?"

Sáng nay kiểm tra phòng chỉ là lướt qua, Tạ Uyển Doanh cân nhắc qua buổi trưa lại tranh thủ thời gian xem lại tất cả hồ sơ bệnh án của các giường trong nhóm mình quản một lần nữa, sớm nắm bắt được tình huống của tất cả bệnh nhân.

"Mẹ cậu bé là bệnh nhân xơ gan, bị cổ trướng." Triệu Điềm Vỹ nói.

Bạn cùng lớp quan tâm đến bệnh nhân và gia đình bệnh nhân là đã nhận ra chính mình là một sinh viên y khoa. Tạ Uyển Doanh rất vui mừng, động viên bạn cùng lớp: "Sau này cậu sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc. Nói không chừng một ngày nào đó nếu có nhu cầu, tôi sẽ đi tìm cậu để khám bệnh.”

Triệu Điềm Vỹ hưng phấn muốn lộn nhào mấy cái trên giường: Thì ra trong mắt cô, cậu có tiềm năng trở thành bác sĩ giỏi.

Tinh thần bạn học cuối cùng cũng phấn chấn trở lại, Tạ Uyển Doanh cũng được khích lệ, tinh thần thoải mái quay trở lại văn phòng chuẩn bị tìm hồ sơ bệnh án nghiên cứu.

Đến văn phòng bác sĩ phát hiện toàn bộ hồ sơ bệnh án trong nhóm đã bị lấy đi. Hỏi y tá mới biết là đã bị đàn anh Đào cầm đi.

Đàn anh Đào cũng giống như hai người đàn anh Tào và giáo sư Đàm, có phòng làm việc độc lập của mình. Tạ Uyển Doanh chỉ cần tìm qua đó là được.

Cốc cốc cốc, cô giơ tay gõ cửa văn phòng.

"Vào đi." Đào Trí Kiệt ở bên trong trả lời, hình như đã sớm đoán được người đứng ở cửa sẽ là ai.

Tạ Uyển Doanh đẩy cửa ra, tầm mắt nhìn thẳng qua không thấy có người làm việc ở bàn làm việc, nghe thấy tiếng động quay đầu lại thì thấy đàn anh Đào đang ngồi bên bàn trà.

Mở nắp bình trà ra, tay Đào Trí Kiệt móc lá trà trong lọ sắt, hỏi cô: "Bạn của em có bán trà không?"

Bất ngờ không kịp đề phòng bị đàn anh hỏi về cô bạn nhỏ, Tạ Uyển Doanh ngẩn người một lát mới gật đầu: "Có ạ. Đàn anh cần mua trà sao ạ? Em bảo cô ấy đưa một chút cho đàn anh thử xem.”

"Bảo cô ấy đưa đến đi." Đào Trí Kiệt không cự tuyệt: "Tôi nghe nói, toàn bộ khoa phẫu thuật lồng ngực đều mua trà của cô ấy, nói là rất phải chăng, không tốn kém.”

Cô bạn nhỏ làm kinh doanh với các bác sĩ Quốc Hiệp như thế nào vậy, Tạ Uyển Doanh không rõ ràng cũng không nghĩ tới việc đi tìm hiểu. Làm cho cô không ngờ tới chính là có nhiều tiền bối thích uống trà như vậy.

Bác sĩ bận rộn với công việc, ăn uống gấp và phải ăn đầy đủ, tự nhiên là thích uống một ít trà để giải ngấy, hơn nữa lá trà có chức năng giúp tỉnh táo.

"Em không giới thiệu cô ấy đưa trà cho giáo sư Đàm sao?" Đào Trí Kiệt cười một tiếng, cố ý tiếp tục đề tài này.

"Giáo sư Đàm biết cô ấy bán trà ạ." Hôm đó cô bạn nhỏ bán trà ở bữa cơm tối, mấy người giáo sư Tôn và giáo sư Đàm đều ở đây. Sau đó, giáo sư Đàm không liên lạc được với cô bạn nhỏ có thể là không có hứng thú với lá trà của cô ấy.

Nghe thấy câu trả lời này của cô, nụ cười trong hốc mắt Đào Trí Kiệt càng sâu, cười đến mức toàn bộ khóe mắt đều cong lên, có thể thấy là cười rất lớn.

Nụ cười của đàn anh Đào có hơi kỳ lạ, Tạ Uyển Doanh nheo mắt: Có chuyện gì xảy ra vậy?

"Em không biết sao? Nghe nói là cô ấy chỉ đưa thông tin liên lạc của cô ấy cho bác sĩ Phó Hân Hằng.”

À?! Tạ Uyển Doanh bị kinh hãi không nhỏ. Nghĩ lại cô bạn nhỏ sao có thể chỉ muốn làm ăn với giáo sư Phó, người làm ăn khẳng định hy vọng khách hàng càng nhiều càng tốt.

"Để em hỏi lại cô ấy một chút." Tạ Uyển Doanh chỉ có thể tìm cô bạn nhỏ tìm đáp án.

"Không cần hỏi." Đào Trí Kiệt nói với cô.

Nói cũng đúng, nếu như cô bạn nhỏ có hứng thú với giáo sư Phó, nếu đi hỏi chẳng phải là có vẻ xấu hổ sao.

(Ngô Lệ Tuyền: Ah, sao lại có thể phát sinh loại hiểu lầm này chứ.)





Bình Luận (0)
Comment