Chương 684: Đàn anh nghe trộm
Chương 684: Đàn anh nghe trộm
"Em đang khen anh à? Anh hỏi cậu ấy, không phải anh.” Đào Trí Kiệt không khỏi bật cười.
Đàn anh Đào là một người tài giỏi như vậy làm sao cần cô khen chứ, cô không khen, chẳng qua là nói là sự thật. Trên mặt Tạ Uyển Doanh tỏ ra chút bất đắc dĩ.
Nhìn thấy gương mặt thành thật này của tiểu học muội, khiến Đào Trì Kiệt mỉm cười và đôi mắt của anh ta thậm chí còn cong hơn vầng trăng khuyết, nói: “Góc nhìn của em về phẫu thuật không giống với những người khác. Có vẻ như buổi học cuối cùng với giáo sư Đàm rất ý nghĩa với em, cho em có một góc nhìn mới.”
Nghĩ đến giáo sư Đàm ngoài miệng thì có thể sắc bén nhưng lại có một tấm lòng dịu dàng, Tạ Uyển Doanh thấy trong lòng ấm áp.
“Ngoại trừ anh, em có thể nói riêng đến suy nghĩ của mình về bác sĩ Tống.” Đào Trí Kiệt bảo cô nói tiếp.
Có lẽ đàn anh muốn biết suy nghĩ của các hậu bối cùng lứa tuổi, Tạ Uyển Doanh nói thẳng: "Em đã nói rồi, bác sĩ Tống rất tốt."
“Tốt ở chỗ nào?” Đào Trí Kiêt hỏi kĩ.
Tống Học Lâm đứng sau Hà Quang Hữu và những người khác, con ngươi yên tĩnh nheo lại đồng tử như mèo, tai chuẩn bị nghe cô khen anh ta như thế nào. Vừa rồi rõ ràng đều là ở trước mặt tiền bối khen anh ta làm tốt.
"Bác sĩ Tống, tay anh ấy ổn định hơn bác sĩ Cung, sức mạnh của anh ấy khi đột phá như được tăng lên." Tạ Uyển Doanh nói: "Anh ấy cầm dao giống như một cô nương thêu hoa, với những chiếc kim được giấu trong bông. Em chưa từng thấy một bác sĩ phẫu thuật nào với phong cách này trên bàn phẫu thuật, có lẽ nhiều người cũng chưa bao giờ nhìn thấy, rất hút mắt. Anh ấy có tài năng đáng kể, tính cách vừa vặn là bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, có ý chí rất kiên định, không bị ý kiến của người khác chi phối, nên làm như thế nào thì làm như thế.”
Thực sự là, đã quá khen anh ta rồi. Đôi mày thanh tú của Tống Học Lâm hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ đến việc cô khen người lưu loát trôi chảy như vậy, không có cảm giác bất hợp lý với những chiếc gai mà cô đã hái trước đó.
Người bình thường sẽ vừa khen vừa phê phán khiến người ta trong lòng cảm thấy không thoải mái, lời nói của cô lại không làm cho người ta có loại cảm giác này, ngược lại làm cho người ta rất sảng khoái.
Bởi vì cô nói đều là điều thật lòng. Anh ta nghe cô nói, cảm thấy tốt hơn lời người khác nói anh làm tốt như thế nào.
"Em đối với cậu ấy đánh giá rất cao." Đào Trí Kiệt gật đầu, đồng ý với sự thật này trong lời nói của cô.
"Đàn anh Đào, em không cho rằng em đánh giá bác sĩ Tống quá cao. Không phải rất nhiều người nói bác sĩ Tống rất lợi hại sao?" Tạ Uyển Doanh nhớ rõ những tin tức mình nhận được, mọi người đều nhận định rằng bác sĩ Tống là kỳ tài nổi danh ở Bắc Đô.
Tiểu học muội hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, Đào Trí Kiệt bóp bóp cằm: “Anh biết, em vừa rồi là khen bạn học nhập viện của em, nói cậu ta sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú. Anh tin rằng em là nói những lời thật lòng về họ.”
Tạ Uyển Doanh: Đàn anh Đào, anh, nghe lén sao?
Nhận được ánh mắt của cô, Đào Trí Kiệt kinh ngạc, lập tức thanh minh mình là chính nhân quân tử tuyệt đối không trộm gà trộm chó: "Anh chỉ là trùng hợp đụng phải em đi vào phòng bệnh, đứng ở cửa một lúc, không phải cố ý nghe."
Đàn anh quan tâm học muội và học đệ của họ. Tạ Uyển Doanh giải thích.
“Các cậu đi vào đi.” Sớm chú ý đến người của mình đứng ở cửa, Đào Trí Kiệt hỏi xong thì nói với người bên ngoài.
Khâu Thụy Vân bước vào cuối cùng, một nam nhân đẹp trai cao to, hai tay như không tốn sức lực nào xách cơm hộp của cả tổ đặt lên bàn.
Ai nấy đều vội vàng mở hộp cơm ra ăn, vừa nghe chỉ thị của phó cao.
Đào Trí Kiệt khi trở về văn phòng khoa phải làm nhiều việc hơn, chỉ có thể tranh thủ thời gian ăn cơm trưa mở một cuộc họp.
“Bệnh nhân giường 18 chuẩn bị được cấy ghép, đang chờ nội tạng được ghép.” Đào Trí Kiệt trước tiên khiến cho các bác sĩ tiêm phòng của tổ trở nên bận rộn: “Hai tuần này, nếu có nguồn gan, có thể sẽ có hai ca ghép gan phải tiến hành.”