Chương 688: Cô đúng
Chương 688: Cô đúng
Cũng may bây giờ có đủ loại công cụ tiên tiến có thể thay thế kiểm tra sức khỏe.
"Chính cậu ta nói, chúng ta bắt mạch cho cậu ta, còn không bằng đi chụp CT." Hà Quang Hữu nói.
"Cậu nghe lời cậu ta, làm theo lời cậu ta sao? Một tuần lễ kiểm tra phòng mà không có một ngày khám sức khỏe?" Đào Trí Kiệt không hài lòng đối với câu trả lời của người phía sau, đầu ngón tay gõ bàn.
Bác sĩ làm mọi việc theo lời nói của bệnh nhân mà vi phạm tiêu chuẩn làm việc của mình, vậy không cần chữa trị.
Hà Quang Hữu thở dài, thừa nhận là do bản thân mình sơ suất: "Đúng vậy, tôi…"
"Cậu ta khó quản lý, các cậu mặc kệ, không làm tốt câu thông." Đào Trí Kiệt trực tiếp phê bình bọn họ: "Cậu ta gây sự với các cậu, kết quả các cậu quên mình là bác sĩ, cùng một bệnh nhân gây sự?"
Các bác sĩ khác đều im lặng.
"Được rồi, cậu ta nói vai phải bị đau xảy ra chuyện gì?"
"Có lẽ bị viêm túi mật." Hà Quang Hữu không dám xem thường việc này, nghiêm túc phân tích: "Kết quả siêu âm cho thấy cậu ta có túi gan kết sỏi, nhưng rất nhỏ, viêm túi mật cũng không nghiêm trọng. Sau khi lấy kháng sinh được một tuần thì chỉ số kiểm tra máu đã giảm xuống, có khả năng không đau nữa."
"Vậy các cậu nói xem là có chuyện gì? Vì sao bệnh vàng da của cậu ta vẫn kéo dài, vì sao cậu ta vẫn thấy lưng đau và vai phải đau?"
"Kết sỏi mắc kẹt trong khu vực quản lý đầu." Cung Tường Bân nói.
"Làm siêu âm B nữa? Hay chụp CT?" Khâu Thụy Vân đi theo gãi gãi sau gáy "Chụp ảnh?"
Phóng mắt xuống nhìn những người phía dưới đang nói, Đào Trí Kiệt đột nhiên nhớ tới lúc trước đàn em Tạ Uyển Doanh đã phân tích với Hà Quang Hữu.
Chợt nghe xong, lời của cô anh ta không cách nào tiếp nhận. Khi anh ta có mặt ở đây, anh ta thấy được trợ thủ của mình có trình độ gì thao tác gì, vì vậy nói người của anh ta rụt rè nhất định không đúng.
Vô luận là Hà Quang Hữu và Cung Tưởng Bân bình thường phát huy, thao tác cẩn thận, phù hợp với tác phong phẫu thuật ngoại khoa.
Không bác bỏ cô ngay tại chỗ, bởi vì cô mới đến. Hơn nữa với tư cách là giáo sư nổi danh trong bệnh viện, quanh năm mang lại rất nhiều loại người mới cùng với không ít thành tích. Kinh nghiệm giảng dạy phong phú của anh ta và Đàm Khắc Lâm không giống nhau, sẽ không hở một tí đi phản bác người khác, cái này không tốt đối với sự phát triển của người mới.
Một người kỳ cựu đi đè ép người mới làm cái gì.
Người mới có sức sống, càng cần được dạy để cho họ tự do phát triển không gian và cơ hội.
Cho nên trong lòng của anh ta cân nhắc qua, tính toán tốt, chờ một ngày chuyện này đi qua, anh ta sẽ nói với cô rằng suy nghĩ của cô ngày hôm đó là chịu hai ảnh hưởng bên ngoài, khác với tình hình thực tế với khoa gan.
Bây giờ nhớ lại lời cô nói, nghe có chút lơ là sa sút.
Nửa câu đầu cô nói là đến sáng nay người của anh sợ làm phẫu thuật. Nửa câu sau mới mới đề cập đến kìm tách, hai nửa câu khác nhau. Rất rõ ràng, nửa câu sau cô chặn miệng lại, bản thân cảm thấy đem kỹ thuật của Đàm Khắc Lâm đi so sánh với Hà Quang Hữu không công bằng. Đến nỗi nửa câu đầu rụt rè, cùng Đàm Khắc Lâm không có bất cứ quan hệ nào, cô nói như vậy là với tư cách một sinh viên ngoại khoa.
Cân nhắc đến cô không chỉ xem Đàm Khắc Lâm phẫu thuật hai lần, tay thuật của Tào Dũng cô cũng thấy qua. Khoa phẫu thuật thần kinh kỹ thuật so với khoa gan càng phải cẩn thận hơn.
Đào Trí Kiệt nhăn lông mày, ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa đột nhiên biến thành sắc bén kịch liệt, rơi vào trên mặt Tạ Uyển Doanh.
Bị đàn anh Đào nhìn chăm chú, Tạ Uyển Doanh sững sờ: cực kỳ hiếm thấy ánh mắt như thế của đàn anh Đào, làm sao đôi mắt nam thần thường cười của đàn anh Đào lại biến thành đôi mắt sắc bén của giáo sư Đàm.