Chương 692: Thuyết phục gia đình
Chương 692: Thuyết phục gia đình
Đào Trí Kiệt sớm biết bọn họ sẽ đến, gọi người mở cửa phòng họp, bảo mọi người đi đến phòng họp.
"Ông Triệu, mời ngồi." Hà Quang Hữu kéo ghế cho tiền bối.
Triệu Hoa Minh lấy khăn tay ra lau mồ hôi, hỏi anh ta: "Trưa nay cậu gọi điện thoại cho tôi nói kết quả đó là mọi người đã thảo luận rồi sao?”
"Đúng vậy. Buổi trưa dưới sự hướng dẫn của giáo sư Đào, sau khi họp nhóm đã đưa ra quyết định.” Hà Quang Hữu trả lời.
"Đây là muốn phẫu thuật trên bụng thằng bé?" Ông Triệu nghiêm túc hỏi.
"Vâng." Hà Quang Hữu nghiêm mặt đáp.
"Vì sao không chụp đường mật cho thằng bé trước? Trước tiên xác định sỏi bên trong có lớn hay không, rồi sau đó mới quyết định có nên mổ hay không?" Là một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, Triệu Hoa Minh biết rõ sự nguy hiểm của phẫu thuật, trong vấn đề phẫu thuật của cháu trai mình chắc chắn là càng thận trọng hơn.
"Giáo sư Triệu." Đào Trí Kiệt ngồi đối diện ông Triệu, mở miệng nói.
Thấy lãnh đạo nói chuyện, Hà Quang Hữu không nói nữa, nhường quyền lên tiếng và trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Phóng mắt nhìn trong phòng họp, những người tham gia thảo luận ca bệnh trưa nay đều có mặt, bao gồm Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm.
Triệu Hoa Minh ngồi đối diện với với một bác sĩ đeo kính khác, những người trong khoa phẫu thuật gan mật không xa lạ gì với anh ấy. Bởi vì phẫu thuật gan mật và nội khoa tiêu hóa thường xuyên giao lưu với nhau. Không ngoài ý muốn của bọn họ, người tới là Vu Học Hiền, một chuyên gia phẫu thuật nội soi của khoa nội năm.
Là đàn anh Vu mà đàn chị Khương thích nhất. Trong lòng Tạ Uyển Doanh nghĩ, không biết đàn anh Vu có thể có cao kiến gì khác hay không.
Một đám bác sĩ phẫu thuật do Đào Trí Kiệt cầm đầu lại nhìn thấu, Triệu Hoa Minh mang theo Vu Học Hiền chỉ có một mục đích, không muốn để cho cháu mình phẫu thuật, đau lòng.
Sắp nằm trên bàn phẫu thuật chính là cháu ruột của mình, mọi người đều có thể hiểu được tâm tình của Triệu Hoa Minh. Giọng nói của Đào Trí Kiệt hạ xuống thấp và nhẹ nhàng nhất có thể, tránh chạm vào vết thương của người nhà bệnh nhân, cẩn thận giải thích lại tình hình của bệnh nhân: "Buổi trưa nhóm chúng tôi đã trải qua một phen thảo luận tỉ mỉ, cuối cùng nhận định bệnh tình của cậu ấy là cần phải lấy sỏi ra. Hy vọng sẽ đạt được hiệu quả điều trị tận gốc.”
"Đúng vậy, buổi trưa bác sĩ Hà gọi điện thoại cho tôi đã nói về vấn đề này. Nói thằng bé bị đau vai đau lưng, chỉ sợ tiêm có hiệu quả chậm hơn một chút. Vì vậy, làm một ca phẫu thuật để tìm hiểu nguyên nhân của bệnh là tốt hơn. Nhưng, tôi muốn nói, bác sĩ Đào, cậu và tôi đều là bác sĩ phẫu thuật gan mật, điều trị rất nhiều bệnh nhân sỏi mật, rất rõ ràng bệnh này hoàn toàn không thể chữa được. Rất ít trường hợp có thể đạt được hiệu quả điều trị tận gốc." Ngón tay của Triệu Hoa Minh gõ gõ lên bàn hội nghị.
Là một giáo sư cũ đã nghỉ hưu, ông có nhiều kinh phong phú trong lúc làm nghề, thường chỉ điểm giang sơn cho các bác sĩ trẻ trong khoa. Nếu không phải lần này cháu ruột bị bệnh sợ mình lỡ tay, ông ấy tuyệt đối không nghĩ tới đem cháu trai giao cho người khác chữa trị. Nói trắng ra, lúc ông ấy nổi danh, bao gồm cả Đào Trí Kiệt, tất cả đều chỉ là bạn học nhỏ.
Áp lực thi nhau kéo tới. Đám người Hà Quang Hữu ngồi phía sau Đào Trí Kiệt nháy mắt nhìn nhau. Cảnh tượng trước mặt như bọn họ đã dự đoán. Cho nên nói bác sĩ tiếp loại bệnh nhân này đến điều trị là vô cùng khó khăn, so với tiếp nhận bệnh nhân bình thường khó hơn nhiều. Trước đó bọn họ đưa ra quyết định tương đối bảo thủ, cũng là do dựa trên tình huống như vậy.
Tạ Uyển Doanh đứng sau các tiền bối, xem như là lần nữa học được sự khó khăn của việc trở thành một bác sĩ. Các bác sĩ cũng gặp khó khăn trong việc cố gắng thuyết phục gia đình.
Tống Học Lâm ngồi bên cạnh cô không nhìn người nhà bệnh nhân và các tiền bối, cảm thấy hứng thú hơn với vẻ mặt nghiêm túc ở bên cạnh của cô, tư duy quan sát của loài mèo nói với cậu ta: Cô gái này thật kỳ lạ.
Ở giai đoạn này cô nghiêm túc như vậy có thể làm cái gì?