Chương 695: Vị giáo sư lâu năm đã bị thuyết phục
Chương 695: Vị giáo sư lâu năm đã bị thuyết phục
Thấy vậy, những người khác đã theo ống ấy về phòng bệnh.
Triệu Hoa Minh bước đi vội vàng, nghĩ thầm cháu trai của mình là một tên ngốc, vậy mà lại cho rằng phẫu thuật rất dễ dàng, muốn phẫu thuật là phẫu thuật. Cho rằng người ông này không thương cháu trai sao? Đi vào phòng bệnh, đóng sầm cửa lại, đi vào bên trong phát hiện cháu trai đang tự rửa táo gọt táo: Cái này?!
"Ông nội, ông có ăn táo không?" Triệu Điềm Vỹ cầm lấy một quả táo, giọng nói bình thản hỏi ông nội, sớm đoán được bộ dáng này của ông.
“Cháu nói rõ ràng xem nào.” Tay Triệu Hoa Minh liên tục run rẩy chỉ vào đầu cháu trai.
"Ý của ông là nội soi túi mật? Cá nhân cháu tán thành việc này." Triệu Điềm Vỹ trả lời gọn gàng.
“Cháu cho rằng nội soi là không phải làm phẫu thuật sao?” Triệu Hoa Minh rống lên.
"Lưỡi dao rất nhỏ. Ông nội, ông đừng nghĩ cháu không hiểu gì hết. Tốt xấu gì cháu cũng thực tập ở khoa ngoại tổng quát hai gần ba tháng, ở đó mỗi ngày đều nội soi, làm sao cháu có thể không biết?"
Hai ông cháu lớn tiếng với nhau.
Lúc này, mọi người xung quanh không một ai ngăn cản hai người họ.
“Có thể nội soi.”
“Nội soi cũng phải phẫu thuật bên trong. Không bằng cháu làm nội soi cẩn thận hơi một chút, thay vì lúc đó lại một lần nữa phẫu thuật.”
"Bệnh của cháu không nghiêm trọng như vậy." Triệu Hoa Minh vuốt trán.
"Ông không cần lừa gạt cháu. Ông muốn an ủi chính mình, ông đừng tới tìm cháu!"
Vẻ mặt Triệu Hoa Minh giật mình: Làm sao có thể an ủi chính mình được cơ chứ?
“Ông không phải đang cố tự an ủi mình sao?” Triệu Điềm Vỹ không chút khách chí nói đến nỗi sợ hãi trong lòng ông nội: “Trước đây cháu không hiểu tại sao các bác sĩ lại không thể chữa trị cho người thân của mình. Bây giờ từ những biểu hiện của ông cháu đã hiểu ra được. Ông là một giáo sư lâu năm, ông đã điều trị cho rất nhiều bệnh nhân như cháu, sau khi đọc báo cáo của cháu ông không cảm thấy nó nguy hiểm sao?”
“Ông có.”
“Ông còn bảo cháu trì hoãn?! Cháu trẻ tuổi như vậy mà gan đã bị áp xe rất nhiều, tình trạng vàng da cũng không thuyên giảm sau khi tiêm kháng sinh, ông vẫn muốn cháu trì hoãn sao? Nếu lần chữa trị này không khỏi, thì sau này cháu ngày nào cũng phải đến bệnh viện, sớm muộn gì cũng sẽ xong đời. Cháu hỏi ông, ông có phải bác sĩ phẫu thuật không? Cháu không sợ bị dao cắt, ông lại sợ cầm sao phẫu thuật?”
Triệu Hoa Minh bị những lời này của tôn tử chất vấn liên tục lui về phía sau. Có lẽ đúng như Tạ Uyển Doanh nói, ông không còn hiểu cháu trai của mình nữa.
"Trước đây không phải cháu sợ nhập viện sao? Hiện tại không sợ phẫu thuật sao?
“Cháu không phải là sợ nhập viện. Cháu là sợ làm loạn.” Triệu Điềm Vỹ bĩu môi ngồi xuống: “Bản thân cháu là sinh viên y khoa, không muốn được người khác bố trí. Mọi người muốn sắp xếp cho cháu nhập viện, cháu cũng nghe theo, vậy mọi người có tự hỏi là có cách nào tốt chữa trị cho cháu mà không phải bắt cháu trì hoãn không?”
Mọi người đều hiểu Tạ Uyển Doanh nói đúng. Các bạn trong lớp của cô tất cả đều là những người kiêu ngạo, có tư cách là những người có bản lĩnh và kiêu ngạo.
“Kinh nghiệm của ông nhiều hơn cháu.” Triệu Hoa Minh tiếp tục thuyết phục cháu trai.
Triệu Điềm Vỹ một lần nữa chất vấn ông nội: "Ông muốn cháu chờ bao lâu, chờ đến khi nào?" Có phải ông nên quay lại điều tra tư liệu hay không, lấy số liệu của ca bệnh trong quá khứ giống như cháu để thuyết phục cháu, chứ không phải nói đầy đủ rằng ông là một giáo sư lâu năm thì cái gì cũng có thể. Nếu bất cứ điều gì ông cũng biết, tất cả những bệnh nhân đã được ông chữa khỏi. Muốn chữa bệnh cho cháu trai của ông, phiền ông trở về tra tài liệu xong rồi nói sau.
Ông ấy đã sai, cháu trai không còn là một cậu bé chạy theo sau ông nữa mà là một bác sĩ có thể thảo luận ngang hàng với ông. Sau khi cảm thấy chấn động trong lòng, Triệu Hoa Minh lấy tay gãi gãi sau đầu: "Ông trở về tìm tài liệu."
Những người khác tự động nhường cửa cho ông ấy. Triệu Hoa Minh đi ra ngoài, đi được vài bước quay đầu nhìn về phía Tạ Uyển Doanh: "Cháu nói đúng, chúng ta nên tôn trọng nó.”