Chương 728: Người sợ phẫu thuật nhất
Chương 728: Người sợ phẫu thuật nhất
Triệu Hoa Minh nói về nhà tìm tư liệu chứng minh cho cháu trai về việc có cần lam phẫu thuật hay không, mấy ngày trôi qua không biết tại sao không trả lời.
“Không nói chuyện với chủ nhiệm Sương và ông Triệu sao?” Tào Dũng nghe họ nói như vậy, chất vấn nói.
“Giáo sư Đào có nhờ chủ nhiệm Sương nói chuyện với ông ấy, ông ấy cũng trả lời rằng sẽ trả lời sớm.” Hà Quang Hữu nói.
“Hay là gọi điện thoại cho giáo sư Triệu, nói với ống ấy tình hình hiện tại không thể chậm trễ hơn được nữa.” Đào Trí Kiệt nói với người bên dưới.
Ăn được nửa bữa, bệnh nhân cần quay lại bệnh viện. Các bác sĩ cũng vậy không thể hoàn tất bữa ăn của mình.
Sau khi lấy chìa khóa xe, Tào Dũng giải thích với Chu Hội Thương: "Cậu ở lại đây giúp tôi chào hỏi khách, tôi sẽ cùng họ trở lại bệnh viện xem tình hình."
Biết cậu ấy là vì tiểu học muội yêu quý mà quay lại. Chu Hội Thương đỡ kính gật đầu: Không thành vấn đề.
Một vài bác sĩ đã hộ tống bạn học Triệu bị bệnh vội vàng xuống lầu và bắt xe quay lại bệnh viện.
Nhận được tin tức, mẹ của Triệu Điềm Vĩ là người đầu tiên vội vã trở lại bệnh viện, nói: "Ông nội của thằng bé vẫn chưa nói với chúng tôi rằng thằng bé cần phẫu thuật." Xem ra người Triệu gia tất cả đều lấy ý kiến của Triệu Hoa Minh làm chuẩn. Kỳ thật không sai, ai cũng biết Triệu Hoa Minh là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Khuôn mặt ôn hòa của Đào Trí Kiệt trầm xuống, nói với người nhà bệnh nhân: "Chúng tôi và giáo sư Triệu đã thảo luận vài ngày trước. Vào thời điểm đó, ông ấy đã được đề nghị đồng ý làm phẫu thuật cho bệnh nhân càng sớm càng tốt. ”
"Nhưng cha của thằng bé không biết rằng tình trạng của nó lại nghiêm trọng như vậy,vẫn đang ở bên ngoài làm việc chưa quay về. Tôi phải ký tên bây giờ sao? Hay là gọi ông nội thằng bé đến đây?" Mẹ Triệu Điềm Vĩ có chút lúng túng: "Đó không phải là những gì ông nội thằng bé nói với chúng tôi trước đây.Ông ấy nói bệnh của thằng bé không nghiêm trọng, có thể tiêm thuốc rồi tiếp tục quan sát tình hình."
"Ngay khi ngừng tiêm thuốc thì cậu ấy sẽ không xong. Chúng tôi không thể tiêm cho cậu ấy mãi được. Nếu cậu ấy tiếp tục tiêm, tình trạng kháng thuốc sẽ mất tác dụng. Hơn nữa xét theo tốc độ tiến triển bệnh tình của cậu ấy thì đúng là như vậy, rất có khả năng anh ta cậu ấy sẽ không xong bất cứ lúc nào, nếu chúng ta không nhanh chóng điều tra nguyên nhân rõ ràng.
Phu nhân Triệu nghe giọng điệu nghiêm nghị của anh ta, chân mềm nhũn ra như sợi mì: "Ông nội thằng bé không nói những điều này. Nói sớm thì chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, để thằng bé phải làm phẫu thuật thì liền tiến hành. Ông nội thằng bé là bác sĩ phẫu thuật, chúng tôi làm sao mà phải sợ hãi chuyện cho con mình làm phẫu thuật.”
Rõ ràng có thể thấy, là Triệu Hoa Minh sợ cháu trai mình làm phẫu thuật.
Hiện tại trên thế giới chỉ có hai kiểu người là sợ làm phẫu thuật nhất.
Một kiểu là do không am hiểu về y học, nghe được gì thì liền cho rằng là như thế, một khi nghe người ta nói làm phẫu thuật đáng sợ bao nhiêu thì đã lập tức sợ muốn chết đi.
Một kiểu còn lại là Triệu Hoa Minh, bản thân là bác sĩ, rất am hiểu về y học, nhưng ngược lại rất sợ.
Sự khác biệt giữa hai loại người này là, người trước sợ chính mình phẫu thuật. Người sau là càng sợ nhìn thấy người thân phẫu thuật.
Sau hàng loạt câu nói của phu nhân Triệu, Hà Quang Hữu đứng sau Đào Trí Kiệt sờ trán: Ai mà ngờ rằng một chuyên gia như Triệu Hoa Minh lại sợ hãi đến vậy.
Có phải do tuổi tác đã lớn hay không? Một số giáo sư lớn tuổi cũng như vậy, khi về già cận kề cái chết, dẫn đến việc lo lắng gấp đôi.
Có thể Triệu Hoa Minh không sợ chết, nhưng không thể chấp nhận cái chết của con cháu.
Tuổi trẻ tương đương với mặt trời mọc, không giống như người già là ánh hào quang của hoàng hôn muộn. Người trẻ là niềm hy vọng của những người lớn tuổi khi họ mất đi. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không phải chuyện của riêng ai, điều này làm tiêu tan hy vọng của những người lớn tuổi.
Huống chi Triệu Điềm Vĩ là cháu ruột mà Triệu Hoa Minh một tay chỉ dẫn để kế thừa sự nghiệp của mình.
Phỏng chừng mỗi khi nghĩ đến điều này, toàn thân Triệu Hoa Minh sẽ không tự chủ được mà phát run, không có cách nào khống chế lý trí của mình. Kéo dài ngày này qua ngày khác, xem trên người cháu trai của mình có xảy ra kỳ tích gì hay không.
Không chờ được ký tích đến, nhưng chờ được cuộc gọi tồi tệ nhất.