Hai chị gái mỉm cười với Tạ Uyển Doanh: "Chào mừng trở lại!"
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người họ đưa tay kéo vào kí túc xá.
Ở trong có một chiếc bàn gấp nhỏ đặt chính giữa, bên trên để hamburger cùng cánh gà chiên của McDonald. Ở niên đại này mà có thể ăn được McDonald là biết nó đắt giá đến cỡ nào.
"Đừng tưởng là để một mình em ăn đó nha, tụi chị cũng muốn." Hai đàn chị nói xong, ngay lập tức đã hóa giải được vẻ lúng túng của tiểu học muội.
Cả ba ngồi xuống.
Tạ Uyển Doanh đối mặt với các đàn chị, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, cũng không dám chủ động lên tiếng, chỉ len lén quan sát hai người.
Một người nhìn có vẻ lớn tuổi, dịu dàng ít nói, thắt bím tóc, tướng mạo thanh tú. Người còn lại nghiễm nhiên trẻ hơn, rõ ràng rất thích cười, ánh mắt sáng ngời cùng với khuôn mặt tròn tròn giống như một quả táo tây đỏ rực rỡ, vô cùng đáng yêu.
Hai vị đàn chị cũng đều cảm thấy tiểu học muội rất dễ thương, mỉm cười nói với nhau: "Nhớ lại thời chúng ta còn là sinh viên năm nhất ghê, hồi đó đi đâu cũng ngại nói chuyện xỉu."
"Ai bảo ít người. Tập hợp nhiều năm như vậy, ký túc xá nữ vẫn luôn không đủ doanh số."
"Tiểu học muội tên Tạ Uyển Doanh đúng chứ?" Đàn chị mặt tròn quay đầu hỏi cô.
Tạ Uyển Doanh gật đầu: "Vâng, không biết em nên xưng hô với hai chị như thế nào ạ?"
"Chị là Hà Hương Du, hiện đang thực tập lâm sàng, khóa 93. Phương hướng của chị là bệnh lý học. Còn chị ấy là gây mê, khóa 92, Liễu Tịnh Vân. Em có thể gọi chị là chị hai, chị Vân là chị cả, dù sao thì bây giờ chỉ có ba cô gái chúng ta học.
Đương nhiên, đã có những đàn chị tốt nghiệp rồi vào nghề. Nhưng chung quy thì cũng khá ít, đặc biệt là lâm sàng. Cũng không còn cách nào khác, lớp tám năm của Hiệp hội Y khoa Quốc gia rất ít nữ sinh. Rất nhiều nữ bác sĩ lâm sàng không ra từ lớp đó." Chị hai Hương Du nói.
Điều này chỉ có thể nói rõ một việc: Các trường y khoa đều biết bác sĩ nữ căn bản không được đón nhận nhiều trong thực hành trên giường bệnh.
"Về lâm sàng mà nói, các bác sĩ khoa nội tuyển nữ nhiều hơn. Thế nhưng, năm ngoái chị Lý của chúng ta tốt nghiệp, ở lại khoa nội tiêu hóa, không phải lúc nào cũng đến lượt chị ấy được đi kiểm tra. Ngay cả chủ nhiệm nhà mình cũng ghét bỏ việc tuyển mộ bác sĩ nữ, em nói xem chuyện này như thế nào?" Hà Hương Du nói tới đây thì đưa tay lên: "Khoa ngoại càng không cần phải nói, ngoại trừ cái gọi là sản phụ khoa thì chẳng khoa ngoại nào muốn một nữ bác sĩ cả."
"Ừm." Chị cả Liễu Tịnh Vân không thích nói chuyện mà nghe đến đây cũng không nhịn được gật đầu, chuyên ngành của cô là gây mê, ở phương diện này cảm giác rất giống nhau. Bởi đây là một chuyên ngành đòi hỏi rất nhiều khả năng thực hành lâm sàng.
Có điều, gây mê cũng tốt hơn nhiều so với ngoại khoa lâm sàng, đối với nữ bác sĩ cũng không phải loại tuyệt đối cự tuyệt.
Trong nước, không chỉ nữ bác sĩ không dễ sống, mà các ngành nghề khác vẫn có sự phân biệt đối xử đối với phái nữ.
"Nghe nói ngay cả bộ phận tài chính cũng không thích tuyển phụ nữ." Hà Hương Du nhỏ giọng nói: "Bảo nữ giới muốn xin nghỉ đẻ, mang con về nhà, vân vân gì đấy phiền chết đi được"
Thế nên, lớp tám năm là chiêu bài như thế, thuận theo nhu cầu của thị trường, cũng chỉ có thể chần chừ rồi lưỡng lự, chọn rồi lại chọn những nữ sinh xét tuyển.
"Em học khoa ngoại hả?"
Hai vị đàn chị đột nhiên đưa mắt nhìn cô.
Tạ Uyển Doanh đáp: "Vâng."
"Lợi hại thật đấy."
Được đàn chị trực tiếp khích lệ, Tạ Uyển Doanh có chút không kịp chuẩn bị: "Dạ không đâu ạ."
"Bọn chị nghe nói em vừa mới vào học mà giáo chủ Nhậm đã mang hai cái cờ thưởng đến, tất cả đều là khen em cứu người." Hai đàn chị nháy mắt với cô, không ngừng mỉm cười.