Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 733 - Chương 733: Đàn Anh Đồng Ý Rồi

Chương 733: Đàn anh đồng ý rồi
Chương 733: Đàn anh đồng ý rồi
Chương 733: Đàn anh đồng ý rồi




Người ta chỉ là một thực tập sinh, hơn nữa còn là một cô gái. Trong quá trình thực tập nếu như trước tiên gặp phải loại chuyện này, làm thế nào để tốt nghiệp đây? Tương lai có thể hay không tốt nghiệp thuận lợi?

Khâu Thụy Vân cũng cảm thấy người đàn em này ở trường cũ anh ta có chút đáng sợ.

Ôi trời, tuổi còn trẻ như vậy, lại có thể so với anh ta lạnh lùng hơn gấp trăm lần sao? Cung Tường Bân vò lấy quần áo. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người này cầm dao phẫu thuật, anh ta đã linh cảm người này sẽ khiến tim mình run lên.

“Những người ở trường Bắc Đô có lạnh lùng như cậu không?” Bình thường bác sĩ nội trú Quách Nghi Bình im lặng đến mức không cảm nhận được sự tồn tại, không nhịn được liền hỏi cậu ta.

“Không phải ạ, tôi cũng đến từ Bắc Đô mà.” Khâu Thụy Vân vội vàng giải thích và vẽ một đường rõ ràng.

Quan trọng nhất là người có liên quan - Tống Học Lâm quay đầu hỏi các đàn anh: “Em có lạnh lùng không ạ?”

Tại sao, kỳ tài Tống này lại cho rằng mình là người ấm áp nhất sao?

Một nhóm người có thâm niên đã học ngay tại chỗ cái được gọi là người lập dị nhất.

“Bác sĩ Tạ, cô nghĩ tôi lạnh lùng à?” Tống Học Lâm quay lại, nhìn Tạ Uyển Doanh đang đứng ở phía đối diện.

“Không đâu, bác sĩ Tống là một người rất ấm áp.” Tạ Uyển Doanh thành thật nói.

Các đàn anh hận không kịp lao lên bịt miệng cô.

Nhìn một chút, Tống Học Lâm nhìn về phía các đàn anh như muốn viết lên qua đôi mắt: Cô gái duy nhất ở đây nói rằng em không lạnh lùng mà ấm áp á.

Đừng quá đắc ý! Một nhóm đàn anh cho rằng họ cần tìm cơ hội để giáo dục anh chàng này.

Nhạc Văn Đồng nhìn vào khuôn mặt của Tống Học Lâm, hai tia mắt như biến thành kim quang.

Cất cuốn sổ và cây bút đi, Đào Trí Kiệt dường như đã thu thập ý kiến ​​của mọi người, đưa ra yêu cầu: “Đi thôi.”

“Đàn anh Đào.” Tạ Uyển Doanh đi theo anh ta như một chú cún con, kiên trì nói: “Như bác sĩ Tống đã nói, em có thể đến phòng phẫu thuật trước, đúng không ạ?”

“Nếu như tôi nói không thể, em có phải hay không cho rằng tôi khó nói chuyện?” Đào Trí Kiệt quay lại, cố ý nhìn cô hỏi lại.

Trong mắt đàn anh có chứa ý cười, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng đáp lại: “Không ạ!”

Chiêu này không làm cô sợ. Đào Trí Kiệt quay lại: “Được rồi, em có thể vào cùng các bạn học.”

Đàn anh đồng ý rồi. Tạ Uyển Doanh vội vã đến phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, y tá giúp bệnh nhân chuẩn bị mọi thứ trước khi phẫu thuật.

Đẩy băng ca đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.

Một số nam sinh muốn đưa bệnh nhân lên băng ca, nhưng Triệu Điềm Vĩ từ chối.

Triệu Điềm Vĩ tự mình trèo lên băng ca.

Các sinh viên tiếp tục vây quanh cậu.

Triệu Điềm Vĩ phản đối: “Nếu như các cậu nhìn tôi như thế này một lần nữa, tôi sẽ nghẹt thở mất.”

“Chúng ta không phải con gái, nhịp tim cậu đập nhanh làm gì chứ.” Lý Khải An bắt lấy điểm yếu của cậu nói.

“Đổi lại là cậu nằm đây thử đi!” Triệu Điềm Vĩ nói với cậu ta.

“Nhanh lên nào!” Cô y tá hét lên với mọi người trong lớp của họ.

Những người không có việc gì liền đi ra ngoài trước để tránh đường. Lâm Hào và Phùng Nhất Thông mấy người bọn họ cùng Triệu Điềm Vĩ tương đối tốt, phụ trách đẩy băng ca vào phòng phẫu thuật.

Tạ Uyển Doanh đi theo sau.

Nhìn thấy cô, Lý Khải An quay sang hỏi: “Doanh Doanh, cậu phải vào phòng phẫu thuật sao?”

“Ừm.”

Ồ. Một nhóm nam sinh tỏ ra ghen tị với cô.

Mọi người đều muốn vào học cùng.

“Lớp trưởng, cậu cũng đi vào à?” Lâm Hạo hỏi Nhạc Văn Đồng, người đã đi tới.

“Đúng rồi á.”

Các nam sinh nói nháo nhào nói với lớp trưởng: “Lớp trưởng, trông cậy hết vào cậu. Nếu cậu ấy khóc, nhớ cho cậu ấy mượn vai nha.”

Triệu Điềm Vĩ nghe mấy người này nói liền muốn đánh người, hét lên: “Tôi đã khóc khi nào chứ?”





Bình Luận (0)
Comment