Chương 748: Cô sẽ là một bác sĩ tài ba
Chương 748: Cô sẽ là một bác sĩ tài ba
Chỉ cho phép hai người mới lên bàn mổ, cho dù chỉ là khám bệnh cho bệnh nhân, Đào Trí Kiệt người luôn được mệnh danh là cẩn thận quá mức vậy mà có thể yên tâm sao?
Nội soi ổ bụng chỉ là kiểm tra nhưng cũng cần kĩ thuật rất cao. Nói chung người mổ chính tự mình nội soi ổ bụng kiểm tra một lần, làm như vậy tự mình cảm nhận được rõ ràng, chờ đến lúc phẫu thuật lại để cho trợ lý tiếp nhận nội soi ổ bụng làm phụ trợ. Khi nội soi ổ bụng trong bụng của bệnh nhân, đôi lúc sẽ gặp phải một số chỗ trở ngại, cần phải có sự giúp đỡ của trợ lý tách mô. Giống như sự quan trọng và không thể thiếu của trợ lý trong lúc kiểm tra.
Nhíu mày, Vi Thiên Lãng lo lắng hai người mới làm rối tinh rối mù ca phẫu thuật sau đó đến tìm khoa tiết niệu bọn họ tiếp nhận phẫu thuật, quay đầu hỏi Đào Trí Kiệt: “Là tình huống như thế nào mà gọi khoa tiết niệu chúng tôi đến chẩn đoán?”
“Làm phiền giáo sư Vi xem trước.” Đào Trí Kiệt ôn tồn nói.
Gọi ông ấy đến xem thao tác tân binh của hai người mới? Vi Thiên Lãng trong lòng không vui.
Lần đầu tiên nhìn, ông ấy vô cùng kháng cự. Lần thứ hai, ông ấy nghĩ cứ nhìn xem thử vậy. Lần thứ ba, ông ấy cân nhắc có nên ngăn cản người mới có làm ra được con thiêu thân gì không. Tiếp tục nhìn xuống dưới, ánh mắt Vi Thiên Lãng bất động.
Đây mà là người mới sao?
Hình ảnh chuyển động với tốc độ cực nhanh, kết cấu giải phẫu bệnh nhân bại lộ rõ ràng mà có trật tự. Chỉ cần bác sĩ không mù, cũng biết người đỡ gương trước mắt này đối với mức độ quen thuộc của kết cấu giải phẫu cơ thể người có bao nhiêu đáng sợ và sâu sắc.
Đoán chừng trong não người này, sớm đã hình thành một bản đồ ba chiều về khoang bụng của bệnh nhân.
Nói lệch gan, cho rằng kiểm tra một vài dây chằng là chuyện rất đơn giản sao?
Dây chằng gan không phải là dây chằng khớp, nó là một phần của phúc mạc, có nhiều lớp nếp gấp, vô cùng phức tạp. Giống như hình dáng dây chằng liềm, phần gần được gọi là dây chằng liềm, nếu ở xa, phát triển thành dây chằng vành, tiếp tục nối với màng bụng và vách ngăn. Dây chằng vành đi giống như mê cung, trái phải qua lại, có thể bạn kiểm tra đến cuối cùng cũng không biết rốt cuộc là đúng hay là sai.
Nhưng bàn tay đỡ kính trước mắt dường như một chút phiền phức của vấn đề này cũng không có, đường đi vô cùng rõ ràng, không có dấu hiệu đi tới đi lui lãng phí thời gian.
Ánh mắt của Vi Thiên Lãng đông cứng trên người Tạ Uyển Doanh. Bất giác, ông ấy nhớ lại cảnh tượng lúc cô dỗ dành đứa bé kia. Lúc đó cảm giác đầu tiên của ông ấy chính là biết cô sẽ trở thành một bác sĩ tài ba.
Tại sao người này lại đột nhiên nhìn tiểu học muội của bọn họ bất động như vậy? Đào Trí Kiệt và Tào Dũng gióng lên chuông báo động, cảnh giác biểu cảm kì tạ của Vi Thiên Lãng.
Ánh mắt Vi Thiên Lãng sau lớp mắt kính híp lại, vẻ mặt nghiêm túc trang nghiêm.
Màn hình theo dõi đột nhiên ngừng lại một vị trí bên trong khoang bụng của bệnh nhân.
“Tìm được rồi!” Triệu Hoa Minh nhảy lên nói.
“Là cơ hoành mà dây chằng liềm dán vào phải không? Lõm vào một khối, màng bụng có thể bị vỡ ra một đoạn, vết thương này đủ sâu để ẩn núp.” Một giọng nói truyền đến từ phòng phẫu thuật.
Bác sĩ khoa tim mạch tham gia hội chẩn trong phẫu thuật đến. Là một vị bác sĩ cao, không đeo mắt kính, tuổi tác xấp xỉ với Vi Thiên Lãng, khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Có rất nhiều bác sĩ khoa tim mạch. Vị giáo sư này họ Cổ, Cổ Tùng Đào, tuổi tác lớn hơn mười mấy tuổi so với giáo sư Phó, thâm niên cao, kinh nghiệm hành nghề bác sĩ phong phú, giống như giáo sư Vi được gọi là giáo sư Cổ.
Người trong phòng phẫu thuật nghĩ, hôm nay bạn học Triệu này nhất định là được tiếp đãi nồng hậu, một đống bác sĩ đến hội chẩn. Giống như Vi Thiên Lãng và Cổ Tùng Đào, cơ hội giá trị cơ bản tuyến ba cũng không có. Chỉ có thể nói là, bọn họ nghe được tin tức này muốn đích thân đến. Có phải bới vì nguyên nhân bệnh nhân là cháu của Triệu Hoa Minh hay không phải tự hỏi bọn họ
Cổ Tùng Đào đi lên đứng cùng bọn người Vi Thiên Lãng, quan sát màn hình theo dõi.