Chương 751: Khoa nào có năng lực nghiệp vụ nhất
Chương 751: Khoa nào có năng lực nghiệp vụ nhất
Muốn cô nói ra làm sao có thể nhìn ra được. Anh ta là ông trùm kỹ thuật đã quan sát ca phẫu thuật của Đàm Khắc Lâm nhiều lần, không bao giờ nhìn ra nguyên lí này. Anh ta vừa mới nhìn thao tác của Tống Học Lâm, cũng không nhìn ra chuyện cô nói.
Góc độ? Góc độ nào? Nội soi chiếu như vậy, một cục bộ, góc độ đều cố định ở trong cục bộ. Trừ khi trước tiên cô đã dự đoán trước được Tống Học Lâm sẽ đẩy từ góc độ nào, chiếu cho Tống Học Lâm trong phạm vi đó là vừa vặn.
Tương tự như vậy, cô phải biết kỹ xảo của Đàm Khắc Lâm, không có cái nhìn sâu sắc tương tự như Đàm Khắc Lâm thì làm sao có thể.
Bất kể cô có phải là một nữ sinh viên y khoa hay không, bất kỳ nhóm phẫu thuật nào mà có một người như vậy nhất định sẽ là một sự hãnh diện rất lớn.
"Nếu không, sau này em cũng đến khoa chúng tôi." Ngụy Thiên Cương nói với Tạ Uyển Doanh mới được một nửa, sau lưng như cảm nhận được những ánh mắt chăm chú đang hướng đến mình.
Theo cách bố trí thực tập của sinh viên y khoa, chắc chắn không thể xoay vòng cho tất cả các khoa, chỉ các khoa chủ chốt mới được xoay vòng. Nếu cô đi thực tập khoa tiết niệu, ước tính cô sẽ phải bỏ qua chương trình thực tập của khoa khác hoặc rút ngắn thời gian thực tập của khoa khác. Một số người không hài lòng về điều này, ước gì có thể đem người của khoa tiết niệu ném ra bên ngoài.
“Việc này không phải do em ấy quyết định.” Đào Trí Kiệt quay đầu lại nói với Ngụy Thiên Cương, giọng nói ôn hòa nhưng thái độ kiên định. Cậu đừng gây rắc rối ở đây, có bản lĩnh đi nói với cấp trên.
Ngụy Thiên Cương nhìn mọi người xung quanh, hiểu được điều này, gật đầu nói: "Được, tôi đi báo cáo với viện trưởng Ngô. Khoa tiết niệu chúng tôi tách ra khỏi khoa ngoại tổng quát mặc dù thời gian chưa lâu, nhưng nghiệp vụ phát triển mạnh. Là một khoa đầy tiềm năng. ”
Chủ nhiệm Sương nãy giờ không nói gì lên tiếng, nghĩ đến việc này thật mặt dày làm sao, dám khoe khoang thực lực nghiệp vụ của mình trước khoa phẫu thuật gan mật hàng đầu cả nước: “Có tiền đồ hay không, đạt được hạng nhất đi rồi hẵng nói sau.”
“Đương nhiên sẽ đứng nhất!” Ngụy Thiên Cương khẳng định chắc nịch: “Số lượng ghép thận của khoa tiết niệu chúng tôi bây giờ đã đạt được vị trí top một top hai toàn quốc.”
Hừ. Chủ nhiệm Sương quay đầu đi, năng lực nghiệp vụ của một khoa phải là toàn diện, toàn diện!
Ca phẫu thuật của bạn học Triệu cuối cùng đã kết thúc lúc sáu, bảy giờ tối. Nếu là một vài bác sĩ giỏi của khoa phẫu thuật đến chỉ đạo, họ chắc chắn sẽ giúp anh kiểm tra và khâu cẩn thận, điều này mất nhiều thời gian.
Sau khi phẫu thuật trở lại phòng bệnh, Triệu Điềm Vĩ mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ. Đợi đến ngày hôm sau toàn bộ thuốc gây mê đã tan, người tỉnh táo hơn.
Các nam sinh trong lớp đến thăm cậu ấy, ai nấy đều chỉ vào đầu cậu ấy chỉ trích: "Chưa từng thấy cậu ngu ngốc như vậy, vì giảm cân mà cậu phải suýt nữa là nguy hiểm đến tính mạng.”
Triệu Điềm Vĩ mới biết được bệnh của mình là do nguyên nhân gì, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.
Tất cả bạn cùng lớp đều rất tức giận, nghĩ đến vì tên ngốc này mà lo lắng đứng ngồi không yên ở trước phòng phẫu thuật, bọn họ sợ bạn học Triệu chết vì bệnh nan y.
Triệu Điềm Vĩ nuốt nước miếng, cũng rất sợ hãi, sợ sau này mình không còn mặt mũi gặp người khác.
Cậu ấy hiện tại chắc chắn đã trở thành trò cười mà có lẽ cả bệnh viện ai cũng biết.
May mắn thay, mọi người chú ý đến một người khác hơn là chú ý đến cậu ấy.
Nhậm Sùng Đạt đi công tác trở về, hẹn hai bạn học ăn cơm cảm ơn: "Khi tôi vắng mặt, học trò của tôi đã gây thêm phiền phức cho các cậu."
"Cậu khách sáo cái gì." Chu Hội Thương xua tay với anh ta, quay đầu lại với Tào Dũng: "Hôm nay mọi người đến hỏi tôi, hỏi tôi có phải mỗi lần là đều đến nhà cậu làm việc hay không. Tôi và vợ tôi đã trở thành những người nghiên cứu học thuật trong nhà của cậu. Lãnh đạo của em ấy hỏi khi nào em ấy sẵn sàng để xuất bản một bài báo dưới sự hướng dẫn của cậu.”
Xuất bản bài báo?! Nhậm Sùng Đạt cười ra nước mắt.