Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 775 - Chương 775: Đứa Trẻ Muốn Hiến Gan

Chương 775: Đứa trẻ muốn hiến gan
Chương 775: Đứa trẻ muốn hiến gan
Chương 775: Đứa trẻ muốn hiến gan




Không phải giường mình quản, Tạ Uyển Doanh cầm bệnh án của bệnh nhân kia cũng là giữ trước ngực.

“Tổ nhỏ các cậu có thảo luận qua chưa?” Triệu Điềm Vĩ tin tưởng cô, liền hỏi.

“Xơ gan giai đoạn cuối, bác sĩ Cung nói, phương án điều trị tốt nhất chỉ còn cách cấy ghép lá gan.”

Bệnh nhân cần cấy ghép gan còn một đống, trung đội trưởng Long, có thể chờ đến lúc sinh mạng vụt tắt hay không. Người nhà có thể hiến gan. Bệnh viện luôn cổ vũ người trong gia đình hiến gan. Chỉ tiêu lá gan của mẹ Dương Dương dương tính, bố mẹ tuổi già hoặc là bệnh nhân có gan không thì là hạng mục kiểm tra sức khỏe không trùng khớp, không thể hiến gan cho bà ấy.

Thời gian này chắc chắn rất nhiều người sẽ hỏi, chồng bà ấy đâu?

Ly hôn, chồng lấy vợ sinh con ngay trước mặt, tuyên bố không còn bất cứ quan hệ nào với bà ấy và Dương Dương, xem như đoạn tuyệt dứt khoát. Thời điểm hai người ly hôn vô cùng trùng hợp, chính là lúc mẹ Dương Dương bị chẩn đoán là người mắc bệnh gan.

Mỗi lần nghĩ đến nhà Dương Dương, Triệu Điềm Vĩ càng cảm thấy bạn học Tạ mắng cậu rất đúng, cậu so với bệnh nhân này mà nói thực sự quá hạnh phúc.

Lúc thăm hỏi người nhà bệnh nhân, một thằng nhóc đeo cặp sách đi vào khu bệnh, cái đầu nhỏ ngó vào trong dò xét, nhìn thấy Triệu Điềm Vĩ liền háo hức chạy tới: “Bác sĩ Triệu.”

Tạ Uyển Doanh quay đầu liếc sang bạn học Triệu: Bạn nhỏ kêu cậu là bác sĩ Triệu kìa.

Triệu Điềm Vĩ kiêu căng ưỡn ngực, nói với Dương Dương vừa chạy tới: “Ngày mai anh sẽ đi, nhưng mà anh sẽ nhanh chóng trở về làm việc.”

“Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, bệnh của mẹ em cũng nhanh hồi phục để có thể trở về nhà. Bác sĩ đã nói vậy.” Dương Dương nói với anh bác sĩ.

Bác sĩ lại để cho bệnh nhân về nhà? Xác định vậy sao? Bệnh này của mẹ Dương Dương hiện tại có thể về nhà?

Sắc mặt của Triệu Điềm Vĩ tái nhợt, nhìn về phía bạn học Tạ.

Tạ Uyển Doanh nghĩ: Quay lại hỏi bác sĩ cung đã xảy ra chuyện gì.

Dương Dương ngẩng đầu lên, con ngươi nhỏ hoàn toàn không tương xứng với tuổi nhìn mặt của anh chị một phen, lập tức nói ra: “Em đi tìm bác sĩ hỏi một chút.”

Cộc cộc cộc, đứa nhỏ này cấp tốc chạy tới văn phòng bác sĩ.

Tạ Uyển Doanh và Triệu Điềm Vĩ thấy vậy cũng đi qua.

“Em tìm bác sĩ Cung.” Dương Dương đứng ở cửa phòng làm việc của bác sĩ nói giọng khô khốc.

Các bác sĩ bận rộn quay đầu lại nhìn thấy bạn nhỏ. Có người đặt tay sờ lên đầu đứa trẻ, cho rằng nó chỉ đùa một chút: “Em tìm bác sĩ Cung làm gì, muốn ăn đường cùng với anh ấy sao?”

“Em tìm anh ấy hỏi một chút về bệnh của mẹ em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương đối nghịch với lời nói đùa cợt của các bác sĩ, thần thái nghiêm túc nói.

Không cách nào lừa gạt đứa nhỏ này, các bác sĩ đành nói đồng nghiệp đi đâu: “Có người kêu Cung Tường Bân đi nghe điện thoại, nói có người quan trọng tìm anh ấy nói chuyện.”

Nhận được thông báo điện thoại, Cung Tường Bận vội chạy trở về.

“Bác sĩ Cung, em hiến gan cho mẹ em.”

Làm sao bác sĩ có thể để cho một đứa trẻ mười tuổi hiến gan.

Cung Tường Bân bắt lấy cánh tay nhỏ bé, kéo lại bên cạnh, nói ra: “Anh đã nói với em rất nhiều lần, em không nên nghe những người khác nói chuyện lung tung. Mẹ em không cần cấy ghép gan.”

“Anh gạt em! Bác sĩ không được gạt người.” Dương Dương nóng nảy cong miệng lên nói.

“Anh lừa em làm gì?” Cung Tường Bân vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán: “Em nói rất đúng, bác sĩ không gạt người.”

“Anh rõ ràng gạt người, mẹ em có thể trở về nhà sao? Bà ấy hết bệnh thật sao?”

Đứa trẻ nhỏ không hiểu. Chung quy người còn sống sẽ chết vì bệnh cũ. Nằm viện lâu, qua một thời gian nữa, bác sĩ nói không chữa được chỉ có thể giảm bớt bệnh tình, bệnh nhân cũng không có tiền, chỉ có thể để bệnh nhân trở về nhà. Hai chữ chờ chết này, bác sĩ và các bề trên trong số người nhà bệnh nhân khẳng định không thể nói ra miệng với bạn nhỏ được.





Bình Luận (0)
Comment