Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 779 - Chương 779: Sự Thật Đã Được Biết

Chương 779: Sự thật đã được biết
Chương 779: Sự thật đã được biết
Chương 779: Sự thật đã được biết




Trên đường đi, cô đều ở trong từng phòng bệnh tìm người. Cuối cùng tìm được phòng của bệnh nhân giường 32, nhìn thấy người mà cô muốn gặp Lâm Hạo cũng ở đây, trong lòng không khỏi kích động, vừa định bước chân vào.

Lâm Hạo và Lý Khải An đứng bên trong không nhận ra có người đứng ở cửa, chỉ lo nói chuyện với nhau.

Lý Khải An nói với Lâm Hạo: "Triệu Điềm Vĩ nói Lý Á Hi mà anh biết lại nằm viện, lần này là ở khoa phẫu thuật gan mật."

Lâm Hạo đã sớm nghe nói, ai bảo cái miệng to của Triệu Điềm Vĩ sau khi phẫu thuật xong không có việc gì thì nói đi nói lại miết.

“Anh không đi xem cô ấy thế nào sao?”

“Tôi đến đó làm gì.” Lâm Hạo từ chối.

"Cũng đúng, hiện tại cô ấy không phải là bệnh nhân do anh quản." Lý Khải An tháo kính xuống nói: "Nhưng Triệu Điềm Vĩ nói cô ấy muốn gặp anh, vì thế gây khó dễ cho Doanh Doanh, nói Doanh Doanh không nên để anh chăm sóc cho bệnh nhân khác. ”

"Cô ấy đúng là bị bệnh thần kinh rồi." Lâm Hạo nhịn không được mà nói ra một câu thô lỗ: "Tôi là bác sĩ, không có quan hệ thân thiết gì với cô ấy. Hơn nữa, lúc trước tôi có nói với cô ấy rồi, nếu cô ấy dù là một câu cũng có thể tiếp thu, chỉnh sửa lại cuộc sống không có phép tắc gì của mình, liệu có thể nhập viện lần nữa không?"

Lý Khải An lấy tay che miệng thì thầm vào tai anh ta: "Hình như trước đây khi cô ấy nhập viện đã chẩn đoán sơ sót. Hiện tại phát hiện bệnh nặng nên đã đến. ”

"Chẩn đoán sơ sót? Cô ấy tự làm điều đó. Ung thư tuyến tụy, phát triển rất nhanh, đâu là bỏ sót. Cô ấy không nghe lời, trở về tiếp tục làm cho bệnh nặng hơn, rốt cục là giết chết chính mình. "Lâm Hạo tức giận nói ra.

"Điều gì sẽ xảy ra với bệnh nhân ung thư tuyến tụy?" Lý Khải An nói.

"Cậu không đọc sách sao?" Lâm Hạo lại trừng mắt nhìn cậu ấy.

"Em biết, ung thư tuyến tụy không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể sống một hoặc hai năm. Em là đang xúc động.” Lý Khải An oan ức giải thích.

Nói như thế nào nhỉ, làm bác sĩ, nhìn thấy một bệnh nhân sắp chết, trong lòng rất khó chịu.

"Cậu không cần phải buồn cho cô ấy. Tôi nói cô ấy là việc như ngày hôm nay chính là do cô ấy tự mình làm. Cậu có tin hay không, đến bây giờ cô ấy cũng không có biểu hiện gì như đang hối lỗi cả.” Lâm Hạo lạnh lùng nói.

Mã Vân Lỵ nằm giường bên cạnh bởi vì hai bác sĩ nói chuyện ở đằng sau khá lớn tiếng nên đã bị đánh thức.

“Thế nào, còn đau không? Có thở gấp nữa không?” Lâm Hạo lấy ống nghe từ trong túi áo ra đến gần hỏi cô ấy.

Mã Vân Lỵ gật gật đầu: Không còn thở gấp nữa, đỡ hơn nhiều rồi.

Nghe thấy bệnh nhân nói đã đỡ hơn, người làm bác sĩ như Lâm Hạo vô cùng vui mừng, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười.

Nhìn thấy anh ta cười như vậy, Lý Á Hi tức giận đến mức môi tái xanh. Anh ta chưa bao giờ cười với cô ấy như thế này. Cùng là bệnh nhân, tại sao anh ta không cười với cô ấy. Họ vừa nói gì, nói về cô ấy? Ung thư tuyến tụy, một căn bệnh nan y chưa đầy một hoặc hai năm?

Thật là buồn cười, tuyệt đối không thể là sự thật.

Lý Á Hi quay người rời đi, cô phải hỏi rõ việc này.

*

Trong phòng làm việc của bác sĩ, đa số bác sĩ đều đã tan làm.

Cậu bé Dương Dương khóc mãi không dứt. Đào Trí Kiệt biết được, kêu người đưa đứa nhỏ đến phòng làm việc của mình.

"Tới đây, uống sữa đi." Đích thân đưa ly sữa bột đã pha cho cậu bạn nhỏ, Đào Trí Kiệt ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ, đưa ly sữa lên.

Dương Dương và giận dỗi bác sĩ, quay đầu cự tuyệt, không uống.

"Tính tình giống như một con lừa nhỏ vậy." Hà Quang Hữu đứng đối diện, chỉ trích đứa trẻ đáng yêu.

Dương Dương nghe thấy, thân thể nhỏ bé đứng lên giống như một con gà trống nhỏ, chuẩn bị tranh chấp với bác sĩ.

"Chú đầu hàng." Đối mặt với sự kêu chiến của bạn nhỏ, các bác sĩ dịu thua trước.

Cốc cốc, có người gõ cửa.

“Vào đi.” Đào Trí Kiệt nói.

Đẩy cửa mở, thấy dáng người Tạ Uyển Doanh xuất hiện ở cửa.

"Đàn anh, em có một trường hợp muốn thảo luận với anh." Tạ Uyển Doanh muốn hỏi xem đàn anh có rảnh để nói chuyện với mình hay không.





Bình Luận (0)
Comment