“Cậu ta trông còn kém hơn cả lớp trưởng chúng ta, trên mặt toàn tàn nhang thôi.”
“Cậu ấy cũng không cao bằng Phùng Nhất Thông.”
“Học hành thì thôi chắc không bằng Tạ Uyển Doanh rồi.”
Rốt cục mấy nam sinh đó có phải bà tám không vậy?
Nam sinh tỏ tình không thể tin được quay đầu lại nhìn đám người Triệu Điềm Vĩ đang nói chuyện.
“Cậu đến từ đâu?” Triệu Điềm Vĩ bước tới hỏi cậu ta.
“Cậu là ai?”
“Bọn tôi là bạn cùng lớp của cậu ấy.”
“Thì ra là như vậy.” Nam sinh kia cười rộ lên: “Tôi biết rồi, cậu không sánh được với cậu ấy nên không dám theo đuổi cậu ấy có phải không?”
Nghe vậy, đám người Triệu Điềm Vĩ cảm thấy cực kỳ tức giận, bốn người họ cùng nhau bao vây xung quanh nam sinh kia: “Cậu mà cũng có tư cách theo đuổi cậu ấy sao? Tôi đã nói rõ với cậu rồi nếu muốn theo đuổi cậu ấy thì cậu phải vượt qua chín nam sinh bọn tôi!”
“Các cậu dựa vào đâu mà yêu cầu tôi như thế? Tôi theo đuổi cậu ấy thì thế nào, chỉ cần cậu ấy đồng ý là được rồi, không liên quan đến các cậu.”
“Tại sao lại không liên quan? Cậu có phải đàn ông hay không? Cậu là đàn ông vậy cậu có hơn được cậu ấy không hả?”
“Cậu có phải là vua không, vì cậu ấy là nữ vương chỗ này?”
“Bài kiểm tra giải tích cậu được bao nhiêu điểm? Có hơn cậu ấy không?”
“Cậu ấy hít xà đạt hai mươi cái, cậu nhanh hít được hai mươi mốt cái đi thì tính là cậu thắng!”
Nam sinh đầu thấy choáng váng, bước từng bước yếu ớt.
“Làm đi!”
“Hai mươi mốt cái, chúng tôi sẽ đếm thay cậu.”
Bốn người Triệu Điềm Vĩ đẩy cậu ta lên phía trước thanh xà đơn.
Kết quả, ngay khi nam sinh này đi tới thanh xà thì đột nhiên quay đầu bỏ chạy, liều mạng chạy vụt ra khỏi sân vận động không bao lâu thì chẳng còn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa.
“Đúng là đồ nhát gan!”
“Tên vô dụng này mà cũng dám đi tỏ tình công chúa nhỏ của lớp chúng ta?”
“Ngay từ đầu thầy Nhậm đã nói cậu ấy là công chúa nhỏ ở trong lớp, bất kỳ ai cũng không được phép bắt nạt cậu ấy.”
Lúc này, cả chín nam sinh chỉ nhớ tới cô là công chúa nhỏ.
Thấy cô không lên tiếng chuyện này xem như đã kết thúc rồi. Đối với loại chuyện này, Tạ Uyển Doanh không quan tâm cho nên cô không thể nhận lời mời của người khác. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương khi còn đang đi học. Y là ngành học khó nhất trên đời cô còn lấy đâu ra thời gian để yêu chứ.
Sau khi tập thể dục, cô mua đồ ăn sáng và trở về ký túc xá.
Hai đàn chị trực ca đêm trong bệnh viện đã quay về, lúc đi ngang qua sân vận động đã nhìn thấy những chuyện xảy ra khi nãy nên không khỏi mỉm cười với cô.
“Thảo nào, trước đây chị nghĩ cũng thấy lạ sao lại không có ai theo đuổi tiểu học muội nhỉ.” Hà Hương Du cười cười, lúc nói còn dán vào tai của đàn chị Liễu Tịnh Vân.
Liễu Tịnh Vân ở một bên điềm đạm cười đồng thời cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi đi một vòng, hóa ra có chín bức tường sắt bất khả xâm phạm ngăn cản người khác theo đuổi.
Tạ Uyển Doanh chớp mắt với hai đàn chị sau khi nghe thấy điều này: “Thế nào, các chị không phải cũng giống vậy sao?”
Hà Hương Du và Liễu Tịnh Vân là công chúa nhỏ trong lớp phải không? Họ cũng là những cô gái duy nhất trong lớp.
“Giảng viên của lớp hai chị không phải là thầy Nhậm.” Hà Hương Du giải thích: “Thầy Nhậm chỉ gọi em là công chúa nhỏ.”
“Khi nghe thầy nói em là công chúa nhỏ, thật sự trong lòng em cảm thấy tồi tệ.” Tạ Uyển Doanh đã thú nhận cảm xúc của cô khi đó.
Hai đàn chị nhận ra ý tứ trong lời nói của cô nên đồng thời im lặng.
Liễu Tịnh Vân trực tiếp ngồi xuống băng ghế không lên tiếng. Nữ sinh duy nhất trong lớp thì có gì hay ho chứ. Dù là bệnh viện hay trường học thì họ cũng chỉ giữ người thật sự có năng lực.
Bây giờ khoa gây mê hồi sức đã kín người nên rất khó để giữ thêm một người. Mặc dù ưu điểm của lớp tám năm là có nhưng không hoàn toàn tuyệt đối có cơ hội. Nửa năm nữa cô có lẽ sẽ tốt nghiệp nhưng khoa gây mê của Hiệp hội Y khoa Quốc gia vẫn chưa có quyết định có nên giữ cô lại hay không.