Chương 789: Bác sĩ thật sự đang bận
Chương 789: Bác sĩ thật sự đang bận
Nhưng ai cũng không có quyền bắt mẹ Á Hi không mang thai sinh con, giống bác sĩ vậy.
Tống Học Lâm chạm lên giường bệnh nhân, cảm thấy đệm giường còn ấm, hẳn bệnh nhân rời đi không bao lâu, ngẩng đầu hỏi: "Cô ấy có quen ai trong bệnh viện không?"
Bỗng nhiên Tạ Uyển Doanh nhớ lại ngày đầu tiên Lý Á Hi đến tìm bạn học của cô là Lâm Hạo.
Phòng bệnh lầu hai, bạn cùng phòng bệnh đi ra ngoài tản bộ, chỉ còn lại Tạ Uyển Doanh cho Mã Vân Lỵ ăn cháo buổi tối.
Không thể dậy ăn, Mã Vân Lỵ nghiêng đầu cẩn thận ăn cháo, đột nhiên hướng về phía cửa ra vào nói với chị Tạ: "Có người tới."
Tạ Uyển Doanh buông muỗng xuống, quay đầu. Không nhận ra cô gái lạ mặt đứng ở cửa, cô ấy chỉ có thể hỏi: "Cô là?"
Không trả lời câu hỏi của cô ấy, Lý Á Hi trực tiếp đi vào trong phòng bệnh, đi một đường, đôi mắt cô ấy có chút trống rỗng.
Mã Vân Lỵ cảm thấy sợ hãi, nắm chặt tay chị Tạ.
"Cô tìm ai?" Tạ Uyển Doanh hỏi lại, chuẩn bị bấm chuông gọi y tá tới.
"Đừng bấm." Lý Á Hi nói với cô, tay phải từ trong áo lấy ra một con dao gọt trái cây.
Dao!
Mã Vân Lỵ nằm ở trên giường bệnh run lẩy bẩy: "Chị!"
Tạ Uyển Doanh nắm chặt tay của cô bé: "Không có chuyện gì, chị ở đây."
"Yên tâm, tôi không tới đây giết các người." Lý Á Hi thấy bộ dáng hốt hoảng của hai cô ấy cũng rất khẩn trương, nắm chặt dao nói.
Tạ Uyển Doanh hướng về phía đối phương nói: "Cô thả dao xuống. Có việc gì tôi giúp cô giải quyết. Cô thiếu tiền phải không?"
"Tôi không thiếu tiền." Trong nhà cô có tiền.
Xem ra người này cũng không phải ăn cướp, Tạ Uyển Doanh buồn bực: "Cô muốn cái gì?"
"Tôi muốn mẹ tôi đến, muốn bác sĩ Lâm đến." Lý Á Hi nói.
Bác sĩ Lâm là nói Lâm Hạo sao? Tạ Uyển Doanh phải nhất thiết cân nhắc sự nguy hiểm khi gọi Lâm Hạo tới.
Lý Á Hi nói: "Tôi biết cậu ấy ở đây, mỗi ngày 6 giờ cậu ấy mới đi."
Nghiễm nhiên đối phương vụng trộm theo dõi Lâm Hạo đã lâu, Tạ Uyển Doanh lấy điện thoại di động ra: "Số điện thoại mẹ cô là gì, tôi giúp cô gọi cho bà ấy."
"Tôi đã gửi tin nhắn cho mẹ tôi, nói với bà ấy rằng nếu không đến thì tự gánh lấy hậu quả." Lý Á Hi nói.
"Cô gọi bọn họ tới muốn làm gì?" Tạ Uyển Doanh cẩn thận thăm dò suy nghĩ của cô ấy.
"Không có ai quan tâm đến tôi." Lúc Lý Á Hi nói lời này trong giọng nói tràn đầy bi thương và phẫn nộ, quay đầu ánh mắt dừng lại Mã Vân Lỵ, há miệng thở dốc: "Vì sao cậu ấy quan tâm cô mà không không quan tâm tôi."
Mã Vân Lỵ sợ hãi đến mức không thể nói nên lời khi đối mặt với ánh mắt đáng sợ của cô ấy, nhịp tim trên máy đo điện tâm bắt đầu có chút bất thường.
Tạ Uyển Doanh nghĩ cô ấy hẳn là chịu kích thích gì đó, an ủi đối phương nói: "Cô đừng nghĩ như vậy. Bọn họ sẽ quan tâm cô. Nhất định là có chuyện gì gấp gáp nhất thời không có thời gian quan tâm cô."
"Tôi biết, bạn của cô đêm cô ấy đến đây, để cậu ấy quan tâm cô ấy. Còn tôi thì sao?" Lý Á Hi nói đến đây, nước mắt sắp rơi xuống, cô ấy không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Lâm Hạo tình nguyện quan tâm Mã Vân Lỵ mà không quan tâm cô ấy.
Đối phương có thể là bệnh nhân trong một khoa nhỏ. Tạ Uyển Doanh tin tưởng bạn mình làm bác sĩ tuyệt đối sẽ không đối với bệnh nhân bên này nặng bên kia nhẹ, nói: "Cô phải hiểu bác sĩ, các bác sĩ đang bận rộn nghiên cứu cách trị bệnh cho cô."
"Không, bọn họ không quan tâm tôi, bọn họ chỉ nghe mẹ tôi nói. Mẹ tôi không cần tôi nữa, vậy được, tôi lập tức chết cho bà ấy thấy." Lý Á Hi hô to một tiếng, đôi mắt đỏ hoe bi thương muốn chết, giơ tay cầm con dao gọt trái cây. Ngược lại mọi người đều nói cô ấy phải chết.