Chương 791: Sơ cứu cần phải bình tĩnh
Chương 791: Sơ cứu cần phải bình tĩnh
Không có gì nghi ngờ, bệnh nhân có nhịp tim bất thường phải được điều trị đầu tiên.
Ba! Cô vỗ vỗ lưng Tống Học Lâm bên cạnh: "Bác sĩ Tống, phiền bác sĩ đi cầm máu giúp cô ấy." Nói xong cô xông tới bên giường bệnh của ô bé Mã Vân Lỵ.
Tống Học Lâm bị cô vỗ về phía trước lảo đảo một bước dài, đầu cũng thanh tỉnh theo. Ngẩng đầu thấy cô đang cấp cứu cho bệnh nhân tim, lập tức đi đến bên cạnh xử lý cho một người bị thương khác.
“Cô tỉnh tỉnh, tỉnh lại a!” Lâm Hạo tiếp tục vỗ mặt Ngô Lệ Tuyền, sợ cô ấy ngủ không tỉnh dậy được nữa.
"Cậu dừng lại trước đi." Tống Học Lâm nói với cậu, từ trong túi áo blouse trắng của mình lấy ra mấy miếng gạc phẫu thuật và băng cuộn thường xuyên mang theo bên người chuẩn bị cầm máu, nhưng cần có người hỗ trợ: "Nhanh chóng nắm chặt chuôi dao cho tôi, đừng để dao nhúc nhích.”
Quay đầu lại thấy là cậu ta, Lâm Hạo sửng sốt: Người bên Bắc Đô này xuất hiện từ khi nào?
"Nhanh lên." Tống Học Lâm thúc giục cậu.
Cứu người quan trọng hơn, Lâm Hạo đưa hai tay qua trước bắt lấy chuôi dao đang lộ ra ngoài cơ thể.
Không xác định được tình huống bên trong là như thế nào, không nên dễ dàng rút dao ra, trước tiên xem có thể cầm máu ở xung quanh và cố định nó hay không.
Trong hành lang lại có tiếng bước chân rầm rầm rầm xuất hiện. Y tá trực khoa nội tim mạch nghe thấy tiếng chuông báo động chạy tới: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
"Mau đi đẩy xe cứu hộ."
"Có bệnh nhân phải cấp cứu!"
"Bác sĩ Cận tới rồi…"
Một nam bác sĩ khoảng 30 tuổi, dáng vẻ khôi ngô, trước ngực treo biển hiệu bác sĩ Cận Thiên Vũ bước nhanh đến cửa phòng bệnh: "Bệnh nhân bị sao vậy?" Vừa hỏi, bởi vì cũng nghe thấy tiếng còi báo động của màn hình nên anh ấy vừa sốt ruột kéo đồng nghiệp trong khoa của mình ra. Vào trong phòng bệnh, anh ấy chợt phanh chân lại, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mặt oanh tạc.
Từ khi nào trong phòng bệnh của anh ấy lại xảy ra sự kiện đả thương người?!
Bíp bíp bíp, tiếng còi báo động trên màn hình lôi tâm trí anh ấy trở về.
Nhanh chóng quay đầu lại, khi nhìn về phía đường cong nhịp tim trên màn hình, Cận Thiên Vũ gọi những người khác: "Nhanh, máy khử rung tim…" Anh ấy còn chưa dứt lời, nhịp tim trên màn hình đã kêu tít tít tít, đường cong khôi phục dao động bình thường.
Thì ra là vừa có người gõ vào khu vực trước tim bệnh nhân hai cái, tương đương với tiết tấu xoa bóp tim.
Nhịp tim bệnh nhân nhanh chóng ổn định.
Nhìn vào khu vực phía trước gõ trái tim. Cận Thiên Vũ lắp bắp kinh hãi, hai mắt rơi thẳng vào sườn mặt Tạ Uyển Doanh đang gõ gõ: Gương mặt chưa từng thấy qua, là người của khoa nào, thủ pháp cấp cứu tim thuần thục như vậy? Và còn làm điều đó trước mặt anh ấy.
Những người khác giống như Tống Học Lâm và Lâm Hạo quay đầu nhìn thoáng qua. Thấy cô thong dong ứng đối như thế, tâm tình nôn nóng của hai người tựa như bị rót vào một liều thuốc trấn định, ánh mắt cũng theo đó thay đổi.
Nhịp tim bệnh nhân đại khái đã hồi phục bình thường, Tạ Uyển Doanh rút đèn pin nhỏ trong ngực ra để soi đồng tử của bệnh nhân. Ý thức của bệnh nhân vẫn còn tỉnh táo. Cô gọi tên cô bé: "Mã Vân Lỵ.”
Mã Vân Lỵ vừa mới hoảng sợ giống như trái tim sắp ngừng đập, hiện tại tốt hơn một chút đã nghe thấy giọng nói của chị gái.
"Không có việc gì không có việc gì." Tạ Uyển Doanh sờ đầu cô bé trấn an, quay đầu liền phát hiện bên cạnh có thêm một bác sĩ hẳn là bác sĩ của khoa nội tim mạch, dặn dò: "Cô bé vừa bị dọa, cảm xúc nhất thời quá kích động, dẫn đến nhịp tim phát sinh dị thường. Điện tâm đồ cho thấy trong thời gian xảy ra rung tâm thất, sóng QRS rộng và liên tục, tần số đạt 190 lần / phút. Sau khi gõ liên tục vào vùng trước tim, bây giờ nhịp tim đã phục hồi đến xoang là 80 đến 90 nhịp / phút.”