Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 818 - Chương 818: Có Thể Bị Trừng Phạt

Chương 818: Có thể bị trừng phạt
Chương 818: Có thể bị trừng phạt
Chương 818: Có thể bị trừng phạt




"Bên trong khoa ngoại thần kinh cũng chỉ có một mình bác sĩ Tào có thể làm được."

"Bác sĩ Tào ngay từ đầu làm bác sĩ cũng không có vấn đề này."

Những lời bàn tán của các bác sĩ khác chỉ có thể chứng minh Tào Dũng không phải là người bình thường.

"Cho nên cô gái này là bị ngất xỉu do tim?"

"Cũng giống như bác sĩ Đàm nói, hiện tại cô ấy chỉ là thực tập sinh, cô ấy đang cố gắng tránh những chuyện như này xảy ra lần nữa."

"Thật khó để nói đến tột cùng có phải mỗi lần ngất đều là do tim hay không. Một số người nếu tái phát nhiều lần, phải nghĩ đến chuyện liệu có nguy cơ xuất huyết não hoặc đột tử do tim đập quá nhanh hay không.”

"Cô ấy đã ngất xỉu như vậy. Tốt nhất là sau này không cho cô ấy tham gia vào loại phẫu thuật như vậy nữa.”

"Trên thực tế, hầu hết các bác sĩ không thể thực hiện loại phẫu thuật này. Hiện tại bác sĩ Ân vẫn còn run rẩy trong phòng hồi sức.”

Mọi người nói chuyện rất xa, hầu như cô không thể nghe thấy gì. Lúc Tạ Uyển Doanh ngã xuống, trong đầu chợt mạnh mẽ bị chèn vào hình ảnh trước khi sống lại.

Ba, tiếng đóng cửa xe cứu thương. Cô ngồi trên xe, ông nội cô đang nằm trên cáng xe cứu thương ở trước mặt. Màn hình điện tâm đồ theo dõi liên tục nhấp nháy đèn đỏ. Ép tim, nhiều lần dung điện giật, đường cong nhịp tim dao động qua lại giữa các đường thẳng và đường cong.

Còn có thể cứu, có thể cứu, chỉ cần cô cứu.

Khi bác sĩ chuẩn bị tuyên bố cái chết, cô quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, đó là ai?

Mồ hôi toàn thân như thủy triều tuôn ra.

Tạ Uyển Doanh mở mắt ra.

"Tiểu học muội." Hoàng Chí Lỗi đứng ở đầu giường, thấy cuối cùng cô cũng hoàn toàn tỉnh lại, nói với cô: "Anh lấy chút đồ ăn cho em được không? Hẳn là em đói bụng rồi.”

Tạ Uyển Doanh gật đầu, dưới sự giúp đỡ của đàn anh Hoàng từ trên giường ngồi dậy.

Có thể là hạ đường huyết nên cảm thấy hơi yếu.

Hoàng Chí Lỗi bưng mì bò đưa tới trước mặt cô, đưa cho cô đôi đũa.

"Lệ Tuyền thế nào rồi, đàn anh?" Tạ Uyển Doanh nhận đũa, không quên hỏi tình huống của cô bạn nhỏ trước.

"Cô ấy đã lấy lại ý thức rồi, đã đưa đến ICU." Hoàng Chí Lỗi nói với cô: "Có bác sĩ Ân ở cùng cô ấy.”

Tỉnh lại sau khi bị hạ huyết áp và gây mê toàn thân, đoán chừng cũng không thể hoàn toàn tỉnh tảo, là muốn tiếp tục ngủ.

Đưa đến ICU, nàng muốn đi vào gặp người, có thể cần đàn anh hỗ trợ liên lạc.

Đàn anh Tào, đàn anh Đào và giáo sư Đàm đều không có ở đây.

"Đàn anh Tào đến tòa nhà hành chính họp, nói họp xong sẽ quay đầu lại thăm em." Hoàng Chí Lỗi nói.

"Cuộc họp ạ?"

"Đúng, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn."

Tạ Uyển Doanh nhìn lại, bác sĩ Tống cũng không có ở đây, trong lòng hơi thấp thỏm.

Các cuộc họp của lãnh đạo bệnh viện hẳn là được thực hiện để phê bình khoa phẫu thuật gan mật của họ. Chuyện này kỳ thật tất cả mọi người đều rất oan uổng, giống như cô bạn nhỏ vậy. Nếu truy đến nguyên nhân gốc rễ, có thể cần phải được truy trở lại gia đình của bệnh nhân.

*

Tòa nhà hành chính

Một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức bởi Viện trưởng Ngô đang được diễn ra trong phòng hội nghị đa phương tiện. Nhân viên của nhiều phòng ban có liên quan ngồi xung quanh bàn làm việc của họ.

Trong số đó, phẫu thuật gan mật là khoa liên quan đầu tiên, có nhiều người đến nhất. Chủ nhiệm Thang dẫn đầu, tất cả bác sĩ trong tổ của Đào Trí Kiệt đều đến đông đủ, ngoại trừ Tạ Uyển Doanh.

Khoa nội tim mạch là nơi xảy ra tai nạn, trưởng khoa cũng đến. Sau khi đưa bệnh nhân cho đồng nghiệp đáng tin cậy, Cận Thiên Vũ mới dám lên họp. Nếu chuyện này qua đi, bệnh nhân trong khoa của mình cũng sắp chết thì sự tình càng lớn, cho nên anh ấy phải tự mình canh giữ.

Viện trưởng Ngô hỏi anh ấy: "Nghe nói bệnh nhân nhi trong khoa của các cậu bị hoảng sợ không nhẹ?”

"Vâng. Lúc ấy nhịp tim không đều, có bác sĩ Tạ gõ cho cô bé mấy cái nên nhịp tim đã trở về bình thường. Sau một thời gian quan sát, hiện giờ đã tạm thời ổn định nhưng vẫn không thể xem nhẹ, tôi và các bác sĩ khoa ngoại tim ngực sẽ trao đổi lại một lần nữa.” Cận Thiên Vũ nói.





Bình Luận (0)
Comment