Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 832 - Chương 832: Chuyên Nghiệp Đến Nỗi Không Thể Chuyên Nghiệp Hơn Nữa

Chương 832: Chuyên nghiệp đến nỗi không thể chuyên nghiệp hơn nữa
Chương 832: Chuyên nghiệp đến nỗi không thể chuyên nghiệp hơn nữa
Chương 832: Chuyên nghiệp đến nỗi không thể chuyên nghiệp hơn nữa




Nhậm Sùng Đạt không bắt cô đến để giáo huấn, mà đem nhiệm vụ này giao cho Tào Dũng.

Cô muốn học hỏi từ Tào Dũng, để Tào Dũng trực tiếp bảo cô biết khó mà lui thì càng tốt.

Người hướng dẫn tính toán, Tạ Uyển Doanh không hề biết chút nào.

Buổi sáng cuối tuần, Hoàng Chí Lỗi sau khi nghỉ ngơi vì có ca làm đêm hôm trước, lái xe lên đón tiểu học muội đến nhà đàn anh Tào. Tào Dũng đang chơi bóng rổ ở sân trong khu dân cư chờ họ đến.

"Nhà đàn anh Tào có máy ảnh, chơi bóng rổ xong thì em đến nhà cậu ấy, lấy máy ảnh của cậu ấy nghịch một chút. Chờ cho đến khi em gần như quen thuộc với nó rồi, sau đó sẽ đưa em ra ngoài để chụp ảnh. "Hoàng Chí Lỗi hí hửng lái xe, giới thiệu cho tiểu học muội các trò chơi.

"Sở thích của đàn anh Tào là chơi bóng rổ và chụp ảnh sao?" Tạ Uyển Doanh nhân cơ hội tìm hiểu sở thích của đàn anh.

"Đàn anh Tào thích rất nhiều thứ, cậu ấy ở nhà trồng hoa. Lần trước anh có đến nhà cậu ấy thì không có ngó qua ban công nhà cậu ấy. Cậu ấy trồng hoa và nuôi rùa ở ban công.”

Đàn anh Tào vậy mà lại nuôi rùa sao. Tạ Uyển Doanh có chút không nghĩ đến.

"Nuôi chó nuôi mèo, sợ khách đến hoặc hàng xóm sẽ bị dị ứng với lông chó và mèo."

Nghe đàn anh Hoàng giải thích như vậy, Tạ Uyển Doanh đã hiểu. Đàn anh Tào tuyệt đối là một bác sĩ chuyên nghiệp đến mức không thể chuyên nghiệp hơn, không gây thêm phiền toái cho hàng xóm để giảm bớt tranh chấp pháp lý có thể xảy ra.

Đậu xe vào bãi đậu xe, Hoàng Chí Lỗi dẫn cô xuống xe trực tiếp đến sân bóng rổ trước.

Cũng không còn là sáng sớm nữa, có rất ít người chơi bóng rổ. Trong sân bóng rổ chỉ thấy một thân ảnh cao lớn tuấn tú, tay trái tay phải tương tác chơi bóng rổ như nước chảy mây trôi, một cái tiêu chuẩn ba bước lên rổ, bóng rổ vào lưới rỗng, đẹp trai đến hoa cả mắt.

"Là bác sĩ Khâu." Tạ Uyển Doanh liếc mắt một cái nhận ra là tiền bối Khâu nói.

Hoàng Chí Lỗi đẩy cửa dây thép gai của sân bóng rổ ra, hướng đến Khâu Thụy Vân hết lớn: "Sao cậu lại ở đây?"

"Cuối tuần đến đây chơi." Khâu Thụy Vân một tay ôm lấy bóng rổ, bày ra tư thế cao thủ úp lưới trong truyện tranh, nói với anh: "Hai người tìm bác sĩ Tào đúng không? Anh ấy về nhà lấy kem rồi. ”

Trước tiên phải để cho tiểu học muội ăn kem ngọt ngọt rồi mới nói sau, Tào Dũng sợ hôm nay lại có chuyện ngoài ý muốn tiểu học muội không ăn được.

Tạ Uyển Doanh và Hoàng Chí Lỗi quay đầu lại nhìn, phát hiện thanh niên văn nghệ ngồi bên cạnh sân bóng rổ , bác sĩ Tống Học Lâm.

Áo sơ mi màu hồng, quần màu xanh, Tống Học Lâm mặc thế nào cũng không giống như đến để chơi thể thao.

"Gọi cậu đến chơi bóng rổ, cậu định ở bên cạnh chuẩn bị ngồi đến khi nào?" Khâu Thụy Vân gào thét với học đệ cùng trường được mình lôi tới.

Khâu Thụy Vân là có ý tốt, dẫn học đệ ra ngoài vận động giải sầu giảm bớt áp lực. Không ngờ hậu bối này không choanh ta chút sĩ diện, sau khi tới đây vẫn ngồi bên cạnh, giống như một con mèo lười biếng.

Bị tiền bối thúc giục, Tống Học Lâm mới động đậy hai chân.

Tiện tay ném một cái, Khâu Thụy Vân ném bóng vào tay cậu ta: " Một cái ba bước lên rổ."

"Không, ba điểm bóng." Tống Học Lâm một bước cũng không muốn động đậy nói.

"Bình thường cậu có tập thể dục không?" Một ngày nào đó giống như Triệu Điềm Vĩ. Khâu Thụy Vân lo lắng nói.

Làm sao cậu ta có thể giống Triệu Điềm Vĩ. Tống Học Lâm lạnh nhạt với tiền bối, là lười không muốn nói thêm những lời vô nghĩa..

"Bác sĩ Tống hẳn là rất hay chạy bộ." Tạ Uyển Doanh quan sát hai cơ bắp chân rắn chắc của đối phương nói.

Tống Học Lâm quay đầu lại cho cô một ánh mắt khác: Bác sĩ Tạ đừng vạch trần tôi.

Thấy được như vậy, Tạ Uyển Doanh không lên tiếng nữa.

"Doanh Doanh."

Này này, bên ngoài sân bóng rổ có một chiếc xe đạp leo núi màu đỏ và đen đi đến, một chân đặt xuống đất, một chân khác trên bàn đạp, cô gái cắt tóc ngắn xinh đẹp dưới ánh mặt trời tươi cười rực rỡ.

"Chị ba." Tạ Uyển Doanh đáp lại.

Nhảy xuống xe, Hà Hương Du tiện tay tựa xe đạp leo núi vào dây thép gai, chạy vào trong sân bóng rổ.





Bình Luận (0)
Comment