Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 881 - Chương 881: Để Cô Ấy Làm

Chương 881: Để cô ấy làm
Chương 881: Để cô ấy làm
Chương 881: Để cô ấy làm




Tiểu học muội là sáng suốt đến bùng nổ. Sự nôn nóng trong lòng Khương Minh Châu được dập tắt, ủng hộ tiểu học muội: “Đúng vậy, em ấy nói đúng.”

Các bác sĩ khác có mặt ngẫm nghĩ điều này không sai, vấn đề của xã hội nên để xã hội giải quyết, hà tất gì tự mình gánh vác.

Cô gái Tạ vô cùng thông minh, Thường Gia Vĩ híp mắt nhìn, nhớ đến người máy bạn học cũ của mình đã tán thưởng sinh viên này từ lâu.

Tạ Uyển Doanh cũng không buông lỏng, biết chuyện này cuối cùng cần lãnh đạo quyết định.

Giáo sư Niếp còn cẩn thận hơn đàn anh Đào, nhưng có lẽ vừa mới từ nước ngoài đến không quen thuộc với tình hình trong nước, nên có chút nghi ngờ với lời nói của cô sợ cô đang khoác lác. Công thêm vẻ mặt kim loại của Niếp Gia Mẫn còn trầm mặc hơn giáo sư Đàm, khiến cho người khác nhìn càng thêm căng thẳng.

“Trạm y tế.” Niếp Gia Mẫn cúi đầu như đang suy nghĩ từ này nghĩa là gì, dường như anh ấy đã đọc nó trên một tài liệu nào đó.

“Giáo sư Niếp.” Tạ Uyển Doanh đi qua giới thiệu chi tiết về trạm y tế thôn cho Niếp Gia Mẫn: “"Đây là một cơ sở y tế ở cấp thấp nhất ở vùng nông thôn của chúng em, có bác sĩ thôn trú tại đó, có phòng khám phòng điều trị phòng ở lại theo dõi phòng xử lý đơn giản được trang bị một số loại thuốc cơ bản,...Thiết bị có thể tương đối đơn giản, nhưng có thể điều trị được một số bệnh thông thường của người dân trong thôn. Trong trường hợp khẩn cấp, có thể xử lý sơ bộ tại trạm y tế thôn trước khi chuyển đến bệnh viện.” Nói xong cô lấy sổ ra thuận tay vẽ hình trên trang giấy trắng cho giáo sư.

Bức vẽ càng có thể trực quan hơn để minh họa vấn đề.

Các tiền bối khác nhìn, mỉm cười: Cô đây là lấy hình mẫu trong sách giáo khoa y giới thiệu trạm y tế mà vẽ.

Có lẽ Niếp Gia Mẫn cũng có thể đoán ra được, những vẫn rất kiên nhẫn xem cô vẽ, bởi vì phát hiện khả năng hội họa của cô khá tốt. Sinh viên y có năng khiếu hội họa tốt là có điểm ưu thế, điều này Niếp Gia Mẫn biết rõ.

“Ok.” Làm một động tác tay cho học sinh, Niếp Gia Mẫn đã bị cô thuyết phục.

Các cán bộ thôn có mặt đi đến trạm y tế Cửu Trang để tìm bác sĩ thôn. Thập Nhị Trang và Cửu Trang liền kề nhau cùng một trạm y tế thôn, đặt ở đầu thôn Cửu Trang, cần bên này cử người đến gọi.

Trước khi bác sĩ ở thôn mang thuốc kháng sinh đến, các bác sĩ có mặt tại hiện trường sẽ chuẩn bị rạch một đường trên chân đứa bé để dẫn lưu*.

(Dẫn lưu: một quá trình nhằm chuyển các chất dịch có tính chất bệnh lý (mủ) hay có khả năng gây hại cho hoạt động sinh lý của các cơ quan (chèn ép, nhiễm trùng…) từ trong các khoang của cơ thể (khoang sinh lý hay được tạo ra bởi phẫu thuật) ra bên ngoài cơ thể.)

Tại thời điểm này trưởng làng Lý đã không sống theo mong đợi kéo ông nội đứa bé quay lại.

“Ông nói xem, tại sao ông lại chạy? Có phải không cần cháu của ông nữa muốn ném thằng bé cho người khác có đúng không? Ông mà dám làm như vậy, cả thôn sẽ mắng chết ông, tôi sẽ là người đầu tiên mắng chết ông. Ông muốn ném mặt mũi cả thôn đi đâu? Ném đến thủ đô sao? Ông muốn để cho các bác sĩ lớn nuôi dưỡng cháu cho ông sao? Ông đang nằm mơ gì vậy hả, đồ khốn nạn.” Sau khi trưởng thôn Lý mắng té tát vào mặt một trận, liền trấn an mọi người: “Nếu như có khó khăn gì ông có thể nói ra, không có tiền thì mượn tiền cho ông để ông chữa bệnh cho cháu ông.”

“Nhà tôi đã nợ rất nhiều tiền rồi.” Nét mặt ông đứa bé đầy khổ não.

“Biết đây là số tiền ông cứu mạng cháu trai của ông, ai nói không cho ông mượn? Không phải bây giờ ông muốn mạng sống của mình. Tôi cho ông mượn trước.” Trưởng thôn Lý nói xong lấy tiền trong túi của mình.

“Trưởng thôn. Đây......” Ông đứa bé xấu hổ.

Về phía bệnh nhân, Diêu Khiết đã chuẩn bị xong dụng cụ, xin chỉ thị của Niếp Gia Mẫn: “Giáo sư, là đích thân anh làm sao?”

Đối với câu hỏi này của cô, Niếp Gia Mẫn xoay người, chỉ ngón tay ngay về phía sinh viên Tạ Uyển Doanh: “You.”

Tất cả các bác sĩ khác quay đầu lại, Diêu Khiết càng sững sờ không biết nên nói cái gì.

Ai ai cũng ngạc nhiên tại chỗ nghĩ: Vị lãnh đạo mới này thích ứng nhanh như vậy, thế mà trực tiếp gọi thực tập sinh vừa mới quen biết nửa ngày thực hiện phẫu thuật sao?

Nhìn cách vị lãnh đạo nước ngoài này nói chuyện với Tạ Uyển Doanh, giống như hoàn toàn quen thuộc vậy, thuận miệng nói những câu tiếng anh ngắn.





Bình Luận (0)
Comment