Chương 888: Được người nhà bệnh nhận quỳ xuống cầu xin
Chương 888: Được người nhà bệnh nhận quỳ xuống cầu xin
Mưa bên ngoài xe khá lớn, từng giọt mưa theo gió thổi dính vào cửa sổ kính xe hơi, cộng thêm màn đêm dày đặc, ở phía sau xe dường như tối đen như mực không nhìn rõ được cái gì. Ngoài đèn đường thỉnh thoảng vụt qua trên đường thì chỉ là một màn mưa trắng xóa, nhìn có chút kinh hoàng đáng sợ.
Vù vù vù vù, trong tiếng ồn của mưa và động cơ xe hơi cuối cùng cũng nghe được có âm thanh bánh xe chuyển động.
Tạ Uyển Doanh lấy ra đèn pin của bác sĩ dùng mà cô mang theo bên mình, cho dù chỉ chiếu được một chút ánh sáng. Sợ kính phía sau xe phản chiếu, cô đẩy cửa sổ xe một bên cầm đèn pin chiếu về phía sau, qua khe hỡ rọi đến một người cùng với chiếc xe đạp ở phía sau.
Chiếc xe đạp rõ ràng là đã rất cũ nát, người đạp chiếc xe này cũng không vạm vỡ gì mà chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không mặc áo mưa, quần áo trên người đã bị ướt đẫm xuyên thấu trong cơn mưa lớn.
Thiếu niên và chiếc xe đạp lung lay trong cơn gió lớn, giống như cây lúa có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, khiến ai nhìn thấy cũng sửng sốt. Hai tay của thiếu niên nắm chặt tay cầm của xe đạp giống như nắm đấm, hai chân ở trên bàn đạp như đang giẫm trên phong hỏa luân, nước trên mặt và tóc đã không thể phân biệt được là mồ hôi hay nước mưa nữa.
“Đàn chị, cậu ấy đuồi theo xe của chúng ta đúng không?” Phạm Vân Vân kéo áo Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh hỏi.
Đúng là như vậy, nhưng vì sao thiếu niên này lại muốn đuổi theo xe của bọn họ?
Nếu không phải vì trời mưa đường trơn sợ xảy ra tai nạn nên tài xế lái xe chậm. Thiếu niên này muốn dựa vào xe đạp để đuổi theo xe của bọn họ thì chắc chắn là không đuổi kịp được, chỉ có thể chứng minh rằng đối phương tuyệt đối là hạ quyết tâm một lòng đuổi theo bọn họ đến đây mà không hề có ý định bỏ cuộc.
Chấp niệm như vậy là vì cái gì, đáp án đường như không khó để nghĩ ra.
“Đàn chị Tạ, có phải cậu ấy muốn tìm bác sĩ khám bệnh không?” Phạm Vân Vân nhỏ giọng suy đoán, lại quay đầu nhìn các giáo sư đều đã ngủ trên xe.
Dáng vẻ mệt nhọc của các giáo sư khiến người khác đều thấy đau lòng, lúc trước trưởng thôn Lý có nói, nếu như để cho bác sĩ bọn họ bận rộn, bác sĩ có lẽ là người mệt mỏi trước tiên.
Không dám nói như thế, bác sĩ không thể thấy chết không cứu. Tạ Uyển Doanh mau chóng quay người đi về phía trước, đến phía sau tài xế nói: “Phiền anh dừng xe lại một chút.”
“Cô muốn làm gì? Tài xế hỏi cô, “Đang ở trên đường không thể dừng lại được. Chưa đến thị trấn mà, không phải đang vội quay về ăn cơm tối sao?”
“Làm phiền anh dừng xe lại trước, phía sau có người đang đuổi theo xe chúng ta.” Tạ Uyển Doanh nói.
Nhìn thấy có người sắp tông vào đuôi xe, tài xe hoảng sợ thắng xe lại.
Những người trong xe vì xe dừng lại đột ngột nên tỉnh dậy. Mở mắt ra, ánh mắt Nhiếp Gia Mẫn có chút mơ hồ dường như còn chưa tỉnh ngủ, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng vụt qua trước mắt anh ấy đến cửa xe đi xuống xe, anh ấy lập tức bừng tỉnh: sinh viên chạy đi đâu vậy?
Lúc xe vừa dừng lại Tạ Uyển Doanh lập tức xuống xe.
“Ô, ô.” Phạm Vân Vân hét lên đuổi theo phía sau cô, nhưng vấn đề là cô cũng không thể tìm thấy ô ở trên xe để đưa cho đàn chị.
Tiếng hét với theo của Phạm Vân Vân khiến cho những người khác đều tỉnh dậy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Khưu Thụy Vân thẳng người dậy ánh mắt nhắm vào bóng dáng mấy người Tạ Uyển Doanh đang chạy xuống xe, anh ấy ở gần cửa ngay lập tức cũng xuống xe đuổi theo.
Vù vù vù, thiếu niên đuổi kịp theo xe buýt nhỏ, ngồi chiếc trên xe đạp đã dừng lại thở hổn hển, ngầng đầu nhìn thấy cô gái xuống xe đi đến trước mặt mình, miệng run cầm cập nói: “Có phải bác sĩ không ạ?”
“Cậu đừng gấp, cứ từ từ nói.” Tạ Uyển Doanh đến trước mặt cậu ấy, nhẹ nhàng nói.
“Cái đó, bác sĩ…” Thiếu niên nhảy xuống xe, xe đạp cũng ngã xuống, một tiếng đập mạnh, là hai đầu gối của cậu ấy quỳ trên mặt đất.