“Bây giờ cậu về nhà sao?” Nhậm Sùng Đạt hỏi.
“Về bệnh viện trước xem một chút.” Tào Dũng nói lời này là thuận tiện thông báo luôn cho tài xế và Tiểu Đỗ.
Nhậm Sùng Đạt giật nảy mình: “Cậu không về nhà mà đi bệnh viện trước sao? Tại sao vậy?”
Bạn học cũ nam thần của mình trở nên cuồng công việc từ khi nào vậy? Căn bản là Nhậm Sùng Đạt chưa từng nghe qua chuyện này. Bởi vì Tào soái ca cũng không phải là phái cuồng công việc, mà thuộc phái thực dụng tiêu sái, thực lực đỉnh cao, từ trước đến nay anh luôn cho rằng công việc và thời gian nghỉ ngơi giải trí của một bác sĩ phải được phân bổ hợp lý thì mới có thể làm được lâu dài.
Đối với vấn đề này của anh, Tào Dũng không dễ trả lời, trong đầu đang nghĩ tới cuộc đối thoại ngày hôm đó của Hoàng Chí Lỗi cùng người nào đó, hôm nay cô muốn đi thực tập?
“Đã lâu không trở về, không biết bệnh viện biến thành như thế nào cho nên muốn đến bệnh viện trước thăm tình hình khoa một chút.” Cuối cùng Tào Dũng nói.
“Bệnh viện không thay đổi. Tòa nhà mới dành cho khoa phẫu thuật của cậu vẫn chưa được xây dựng hay chuyển đi.” Nhậm Sùng Đạt nói với anh.
“Ngày mai gặp mặt. Không phải là cậu không về quê sao.” Nói xong Tào Dũng dường như có chút mệt mỏi cúp điện thoại di động.
Sau khi cúp điện thoại Nhậm Sùng Đạt nghĩ lại, không đúng, Tào soái ca không có khả năng không biết tình huống bệnh viện như thế nào, cho dù ra nước ngoài nhưng chắc chắn sẽ thường xuyên liên lạc với khoa mình.
Chỉ còn lại một khả năng duy nhất, có thể sao? Nhậm Sùng Đạt nghĩ rằng nếu bạn học cũ gọi điện thoại tìm anh đầu tiên, thật sự có khả năng như vậy. Ai bảo Tạ Uyển Doanh không có điện thoại di động chứ.
Hình ảnh Tào soái ca đứng ở phố ăn vặt đại học nhìn người nào đó ngẩn người từ hơn ba năm trước lại hiện lên trong đầu
Nhậm Sùng Đạt, Nhậm Sùng Đạt gãi gãi đầu.
Gọi điện thoại cho bạn học cũ xong, Tào Dũng mới ý thức được mình gọi nhầm số, đáng lẽ phải gọi điện thoại trực tiếp cho Hoàng Chí Lỗi, vì thế nên anh lại gọi điện thoại cho Hoàng Chí Lỗi.
“Đàn anh?!” Hoàng Chí Lỗi ở đầu dây bên kia nhận được điện thoại của anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Tôi về rồi, cậu có ở bệnh viện không?"
“Vâng, em đang trực ở viện.”
“Được, cậu ở đó thì xuống lầu đón tôi, cùng nhau đến khoa.”
Hoàng Chí Lỗi kích động đến mức ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ: “Đàn anh, đúng lúc đêm nay có một tiểu học muội đến khoa chúng ta thực tập.”
Tào Dũng biết là nói tới ai, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ.
Tầng 9 khoa phẫu thuật thần kinh.
Tạ Uyển Doanh từ lúc 6 giờ đã có mặt ở đây đi theo dõi bệnh nhân, thấy đã hơn 9 giờ tối mà đàn anh đi khoa khác còn chưa trở về. Cô cũng chỉ nhìn thấy ba bệnh nhân ở đây.
Mặt khác, phía bên kia bác sĩ Vương đã dẫn các sinh viên y tế đi kiểm tra phòng từ lâu, tạm thời không có bệnh nhân đặc biệt cần xử lý, đang ngồi trong văn phòng của bác sĩ, viết hồ sơ bệnh án điện tử và xử lý một số thứ khác.
Giảng viên như vậy, một nhóm sinh viên y khoa không có gì để làm, cũng ở trong văn phòng bác sĩ để làm việc của riêng mình, trò chuyện cũng có, tự học cũng có. Cuối cùng có người nhớ hôm nay là đêm 30 Tết nên gọi điện thoại cho bạn bè nói chuyện phiếm.
Thường ngày y tá rất bận rộn nhưng đêm nay những người bình thường đều về nhà ăn cơm đoàn viên. Tết nguyên đán, nếu bệnh tình không đặc biệt nguy kịch, mọi người đều sẽ cố nhịn, không muốn đến bệnh viện vào thời khắc đón năm mới, điều đó không may mắn.
Cho đến hơn 10 giờ tối, đột nhiên có một cuộc gọi đến trạm y tá.
Tạ Uyển Doanh từ phòng bệnh đi về văn phòng xem xét hồ sơ bệnh án điện tử của ba bệnh nhân có đi qua trạm y tá.
Nghe y tá làm nhiệm vụ hỏi qua điện thoại: “Bệnh nhân cấp cứu? Bệnh nhân nào vậy? Bác sĩ trực đêm nay của chúng tôi là bác sĩ Vương. À, bệnh nhân mà chủ nhiệm Lữ nhắn, bác sĩ Vương có biết không?”