Chương 925: Đau lòng thay cô
Chương 925: Đau lòng thay cô
Ngay sau đó, mọi người cùng nhau ăn cơm hộp do cấp trên của bệnh viện chuẩn bị trong phòng họp đa phương tiện.
“Ăn ngon không?” Trưởng khoa Dương tự tán thưởng nói: “Biết rõ thời gian mọi người sẽ trở lại, cũng gần như vậy. Để nhà ăn bệnh viện chúng tôi nấu cho mọi người một ít món ăn nóng hổi.”
“Cám ơn sự quan tâm của trưởng khoa ạ.”
“Ngon, ngon, rất ngon nha.”
“Mùi vị thật sự không tệ nha, tôi chưa bao giờ ăn món này trước đây.”
“Thích thì tốt, vẫn còn nhiều lắm.” Trưởng khoa Dương nói xong, kêu người mang thêm một ít canh lên.
Giáo sư Kim tròn mắt nhìn những người tâng bốc hộp cơm rồi ăn một cách ngon lành. Bây giờ sợ phải đợi một lúc—
Trưởng khoa Dương quả nhiên nói: “Nếu không, mọi người đêm nay liền ở chỗ này nghỉ ngơi ăn uống đi.”
“Cám ơn trưởng khoa ạ!” Một đám người liên tiếp nói cảm ơn, kỳ thật bọn họ thực sự không cần và cũng không muốn ăn cơm hộp: “Tối hôm qua vẫn chưa tắm, nghĩ đêm nay về nhà sớm chút để tắm nước nóng.”
Không giữ họ lại ăn tối, trưởng khoa Dương nói về thành quả của hoạt động phòng khám chữa bệnh miễn phí , khen ngợi: “Lãnh đạo bệnh viện định thưởng cho mọi người á.”
“Có tiền thưởng không ạ?” mắt kính Chu Hội Thương bỗng sáng lên, hỏi.
“Cậu đến phòng khám chữa bệnh miễn phí, tiền thưởng vốn là có.” Trưởng khoa Dương nói.
Giống như không có thêm tiền thưởng. Một nhóm bác sĩ nhún vai, đã sớm biết điều đó.
“Bác sĩ Tạ.” Trưởng khoa Dương đột nhiên gọi tên Tạ Uyển Doanh.
“Trưởng khoa gọi em ạ.” Tạ Uyển Doanh đứng lên.
“Em cứ ngồi đi.” Trưởng khoa Dương vẫy tay để cô ngồi, hỏi: “Em học được gì từ giáo sư Nhiếp chưa? Có nghĩ ngoại khoa nhi có thú vị không?
Khi được trưởng khoa hỏi, Tạ Uyển Doanh suy nghĩ rất kỹ câu trả lời: “Giáo sư Nhiếp là một bác sĩ rất giỏi và đã dạy cho em rất nhiều điều ạ. Em chưa bao giờ thực tập ở ngoại khoa nhi, giáo sư Nhậm nói trong thời gian thực tập là phải đi qua hết các khoa, chờ em quay về hiểu được toàn diện rồi mới báo cáo với trưởng khoa ạ.
Trưởng khoa Dương hỏi câu này trông thật tịch mịch.
Những người khác cười đến nỗi không khép được miệng. Bởi vì Tạ Uyển Doanh không phải trả lời qua loa trưởng khoa Dương, chỉ là nghĩ rằng vấn đề này cần phải nghiêm túc, trong lòng nghĩ gì liền nói như thế.
Cộc cộc, có người gõ cửa, đẩy cửa bước vào.
“Cậu nhanh như vậy sao?” Chu Hội Thương nhìn thấy bạn học cũ Tào Dũng xuất hiện, nhất thời giật mình cùng cảm thấy là điều đương nhiên.
Bên trong mặc một bộ quần áo phẫu thuật bên ngoài mặc chiếc áo blouse từ cửa bước vào, như thể là làm thêm vào cuối tuần, ánh mắt xuyên qua đám người dán chặt vào Tạ Uyển Doanh.
Sỡ dĩ mọi người thấy anh đột nhiên dừng lại, nghĩ chắc anh sợ hãi trước gương mặt tím tái của cô.
Này, Khương Minh Châu muốn ôm đầu của chính mình.
Tạ Uyển Doanh nhìn đàn anh Khương, rồi nhìn đàn anh Tào, muốn giải thích vài lời với đàn anh.
Bắt gặp đôi mắt nhỏ của cô, khóe miệng Tào Dùn không khỏi nhếch lên, nghĩ rằng may mà cô không bị thương nặng, nhưng cũng đủ để anh cảm thấy xót xa.
“Bác sĩ Tào, sao cậu lại ở đây?” Trưởng khoa Dương quay đầu hỏi anh, như có chút kinh ngạc.
“Em đến gặp viện trưởng Ngô ạ. ” Tào Dũng kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, vẻ mặt trở nên trịnh trọng.
Sau nghe được câu trả lời, trưởng khoa Dương nghĩ thầm: viện trưởng Ngô xong rồi, cũng bị người tìm tính sổ.
Là bởi vì anh cần tìm lão ngoan đồng để tính sổ, dám vi phạm thỏa thuận với anh trong thang máy, giở trò sau lưng bắt cô đi làm nhiệm vụ với giáo sư khoa ngoại nhi, rõ ràng là muốn lôi kéo cô về ngoại khoa nhi.
Đối với sự tính toán của lão ngoan đồng, ánh mắt Tào Dũng chìm xuống: “Viện trưởng Ngô đâu rồi ạ?”
“Ông ấy có thể đợi lát nữa rồi ra ngoài uống cà phê với giáo sư Nhiếp.” Trưởng khoa Dương nói với vẻ kín đáo, muốn giúp viện trưởng Ngô chặn mũi tên trước mặt.
“Được rồi, em biết rồi ạ.” Tào Dũng xoay người đi ra ngoài, tay trái thô bạo đóng sầm cửa lại, cánh cửa đóng lại, là để tránh những người có mặt nghi ngờ.