Chương 927: Nhiều người quan tâm
Chương 927: Nhiều người quan tâm
Bây giờ cô phải nghe lời đàn anh của mình, Tạ Uyển Doanh đành gật đầu.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân đến gần cửa, giọng nói của Hà Quang Hữu vang lên: " Thầy Đào, giáo sư Nhiếp tới rồi."
Anh ta vừa dứt lời thì Nhiếp Gia Mẫn liền bước vào.
Cung Tường Bân - người chưa từng gặp anh cùng những người khác đều lén nhìn vị giáo sư mới tới này. Chỉ thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, khí chất ngời ngời, khuôn mặt lạnh lùng không mang theo ý cười. Rõ ràng, vị giáo sư này đầy uy nghiêm và đáng kinh ngạc làm sao.
Đang đứng trong văn phòng của Đào Trí Kiệt, Nhiếp Gia Mẫn quay lại nhìn thấy Tạ Uyển Doanh liền lên tiếng gọi cô : "Lại đây."
Hai người này có quen nhau sao? Không phải tất cả mọi người vừa mới biết nhau được hai ngày sao?
Những người ở trong phòng lúc này đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe nói rằng vị giáo sư mới này đối xử rất tốt với Tạ Uyển Doanh.
Nghe thấy giáo sư Nhiếp gọi mình, Tạ Uyển Doanh liền đi đến trước mặt anh.
Nhiếp Gia Mẫn lấy từ trong túi ra một lọ thuốc xịt, cầm trên tay và nói : “Lúc đau có thể xịt, trong miệng cũng có thể xịt, mỗi ngày có thể xịt 7 hoặc 8 lần. Nó dùng để giảm đau.”
Lọ thuốc được in toàn tiếng Anh, rõ ràng đây là thuốc nhập khẩu do Nhiếp Gia Mẫn mang về từ nước ngoài về.
Vốn nghĩ rằng vết thương của cô không nghiêm trọng, nhưng thật ra, cô đang cần loại thuốc tốt như vậy. Giáo sư quan tâm đến cô như vậy, Tạ Uyển Doanh cảm động mà nói : "Vâng, em biết rồi, giáo sư Nhiếp.”
Những người xung quanh chứng kiến một màn này đều có chung một suy nghĩ : Giáo sư mới ở trước mặt mọi người đưa thuốc nhập khẩu cho cô. Mức độ quan tâm như vậy không giống bình thường, có ý gì đây?
Có vẻ như những người khác ngoài trẻ em ra đều rất quan tâm đến cô —— Đào Trí Kiệt nheo mắt lại, tay phải chậm rãi xé tờ đơn thuốc lúc nãy.
Nhìn thấy cô nhận thuốc của mình, Nhiếp Gia Mẫn đột nhiên cao hứng, trong mắt mang theo ý cười: "Tôi sẽ đợi em đến khoa phẫu thuật nhi."
Ý của giáo sư Nhiếp chính là tương lai hi vọng cô sẽ đến thực tập trong lĩnh vực phẫu thuật nhi khoa trong. Tạ Uyển Doanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Một đám người nhìn thấy cô gật đầu, thắc mắc mà nghĩ : Cô ấy thật sự hiểu chuyện sao?
“Mời ngồi, giáo sư Nhiếp.” Đào Trí Kiệt ra hiệu với cấp dưới, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người trước mặt bằng một nụ cười.
Hà Quang Hữu ngay lập tức chuyển ghế dựa cho Nhiếp Gia Mẫn ngồi, sau đó cầm tờ giấy kê đơn do Đào Trí Kiệt viết, nhét vào tay của Tạ Uyển Doanh.
Đàn anh muốn nói chuyện với giáo sư Nhiếp, Tạ Uyển Doanh liền cầm theo tờ giấy kê đơn cùng những người khác ra khỏi văn phòng.
*
Cô đến hiệu thuốc để lấy một ít thuốc, sau đó trở về ký túc xá của trường Y để nghỉ ngơi.
Tạ Uyển Doanh ngủ đến hơn 6 giờ chiều thì bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
"Doanh Doanh, em tỉnh rồi à?"
Là giọng của đàn anh Hoàng, cô hỏi anh :”Đàn anh, anh tìm em có chuyện gì sao?"
“Anh không thể nói rằng anh đồ ăn muốn cho em sao?” Hoàng Chí Lỗi nói đùa với cô một lúc, sau đó mới chính thức đi vào chuyện chính : “Anh Tào hôm nay đã làm thêm giờ và kết thúc ca phẫu thuật, đang đợi em ở ngõ ăn nhanh phía sau trường học. Là nơi em thường ăn mì bò đó. Quầy đồ ăn, cháo thịt hầm đều đã đặt cho em rồi. Em nhanh qua đi, đừng để anh Tào phải đợi lâu. "
Nghe nói vậy, Tạ Uyển Doanh lập tức bật dậy mặc quần áo, đi giày rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc đến nơi đã là 7 giờ tối.
Con hẻm nối từ trường học đến cửa sau bệnh viện vẫn sôi động như lúc trước.. Sinh viên và nhân viên, cũng như nhân viên y tế của bệnh viện, thường xuyên đến các cửa hàng ở đây để ăn tối.
Khói bếp bốc lên nghi ngút, con hẻm nhỏ nồng nặc mùi thơm của nhiều món ngon khác nhau.
Khi Tạ Uyển Doanh rẽ vào cuối con hẻm, có ba người bắt gặp bóng lưng của cô.
“Thật sự là cô ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp." Hoàng Bội Bội nhận ra thân phận của cô và nói.
Hai người khác đi cùng cô ta đều trở nên chết lặng.
Hoàng Bội Bội quay đầu lại nhìn Chương Tiểu Huệ và Thẩm Hi Phi, nhớ tới lúc trước bọn họ đã cắm vào tay Tạ Uyển Doanh liền hỏi: "Chúng ta còn đi ăn cơm không?"